Khoảng bốn giờ cùng ngày, Lý Thường Gia muốn rủ Hà Lệ Chân ăn cơm tối, nhưng Hà Lệ Chân từ chối vì có việc, phải về trước.
Hà Lệ Chân mặc đồ thể thao, vừa rời trường liền tới thẳng siêu thị, mua
một đống thức ăn, sau đó đem về nhà, rồi lại chạy ra chợ mua một đống
rau củ, đến về nhà thì hai chân như muốn rụng cả ra. Hôm nay tuy rất mệt mỏi, nhưng Hà Lệ Chân lại thấy rất có tinh thần, về đến nhà, cô nhìn
đồng hồ, đã chạng vạng, cô liền thay quần áo, rửa rau nấu cơm.
Cô
hầm một nồi canh xương, sợ không kịp nên cô vội vàng nấu, nhưng đợi đến
tám rưỡi, ngay cả những món phức tạp nhất cô cũng đã làm xong, thế mà
Vạn Côn vẫn chưa trở về.
Hà Lệ Chân rảnh rỗi, đeo tạp dề ngồi xuống bàn, lấy điện thoại di động ra, trên màn hình không có thông báo nào cả.
Cô biết Vạn Côn đến công trường, thầm nghĩ có lẽ cậu ấy đang bận, cho nên điện thoại cầm lên rồi lại đặt xuống.
Đợi đến chín giờ, Hà Lệ Chân rốt cuộc không nhịn được nữa, vừa định gọi điện thì bỗng có tiếng động vang bên ngoài cửa.
Vạn Côn vẫn chưa gõ cửa, vẫn chưa lên tiếng gọi, nhưng Hà Lệ Chân như có trực giác, buông điện thoại xuống, đi ra mở cửa.
Bên ngoài trời đã tối thui, vừa mở cửa, một luồng không khí khô hanh lùa
vào, Hà Lệ Chân mới đầu không chú ý lắm, đến khi Vạn Côn bước vào mới
phát hiện vết thương trên người cậu. Mới trải qua một buổi chiều mà cứ
như chiến sĩ vừa ra chiến trường khốc liệt, cằm và cổ bầm tím, khuỷu tay phải bó thạch cao, còn có dây đỡ đung đưa trước ngực.
Hà Lệ Chân sốc toàn tập.
“Anh…” Cô gần như không biết phải nói làm sao: “Anh sao lại…” Trên mặt Vạn Côn có vài chỗ bầm tím, trông cậu có vẻ mỏi mệt, nhưng sắc mặt rất thoải
mái, thậm chí còn cười với Hà Lệ Chân: “Anh chưa kịp soi gương, không
đến mức hủy dung chứ?.”
Giờ Hà Lệ Chân mới nhớ phải nói gì.
“Anh đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Vạn Côn dùng tay trái đóng cửa: “Chuyện gì là chuyện gì?.”
Hà Lệ Chân trừng cậu: “Anh á, Sao lại ra nông nỗi này! ?”
Vạn Côn đóng chặt cửa, quay đầu, nhìn Hà Lệ Chân, cô vẫn mang chiếc tạp dề màu vàng nhạt, giống lúc trước.
Vạn Côn khẽ cười: “Sao thế, trừng cái gì, muốn trừng thủng anh sao?” Cậu
giơ tay trái, sờ sờ đầu Hà Lệ Chân: “Nấu cơm xong chưa?”
Hà Lệ
Chân lùi lại một bước, cau mày nhìn Vạn Côn: “Anh đừng chuyển chủ đề,
anh làm sao vậy? Mới một buổi chiều, anh đã đi đâu? anh đi đánh nhau
sao?”
Vạn Côn đứng giữa phòng khách, khàn khàn nói: “Anh rất đói …”
Hà Lệ Chân hít thở sâu, khuôn mặt vì nín nhịn mà đỏ bừng: “Anh —— ”
Khổ nỗi Vạn Côn vẫn trưng bộ dạng anh đây không sao cả, còn có sức để làm nũng với cô: “Rất đói đó …”
Lửa giận Hà Lệ Chân vẫn chưa nguôi ngoai, cô lấy bát đũa ra, đặt mạnh xuống bàn: “Ăn ăn ăn! Anh ăn chết luôn đi.”
Vạn Côn ngoan ngoãn ngồi xuống ghế, ngửa đầu nói: “Cho anh thìa đi, tay trái anh không dùng đũa được.”
“Nói cho em biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!.”
“Không có chuyện gì cả.”
“Vạn Côn.”
Tay trái Vạn Côn ôm cái bát, nghiêng đầu nhìn cô, nói: “Gặp chút chuyện, em đừng lo, đã giải quyết xong rồi.”
Hà Lệ Chân nghiêm túc nhìn cậu: “Anh lại đánh nhau .”
Vạn Côn chỉ chỉ cánh tay bó bột của mình, nói: “Là bị đánh .”
“Anh nói rõ ràng xem.”
“Trong công trường có người tìm bạn anh gây sự, anh nói giúp vài câu, người ta không thích thế là đánh anh.”
Hà Lệ Chân vẫn chưa tin: “Sao chỉ nói vài câu mà tới mức đánh anh được,
trong công trường không có ai chú ý sao, không có người phụ trách sao,
ai cho phép các anh ẩu đả hả?” Hà Lệ Chân nhìn cánh tay bó bột, hốc mắt
đỏ hoe, không rõ là vì tức hay vì đau lòng: “Đây đâu phải là đánh bình
thường, ra tay sao mà nặng vậy.”
Vạn Côn nói: “Cũng không nặng lắm.”
Kỳ thật đêm nay trước khi quay lại Vạn Côn đã có ý nghĩ muốn Hà Lệ Chân vì cậu mà đau lòng một chút, như thế cậu có thể chiếm chút tiện nghi.
Nhưng khi nhìn thấy một bàn đầy đồ ăn, nhìn cô vẫn chưa tháo tạp dề
xuống, nhìn khuôn mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi thì cậu không dám làm cô buồn
thêm nữa.
“Anh thật sự không sao cả.” Vạn Côn nói: “Cánh tay chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi.”
Hà Lệ Chân bỗng đứng dậy, vừa cởi tạp dề vừa nói: “Không được, em phải đi
gặp người phụ trách của các anh, em phải hỏi cho rõ ràng, em không tin
lời anh nói.”
Vạn Côn giữ chặt cổ tay Hà Lệ Chân, phát hiện cổ tay cô đang run rẩy, Vạn Côn nói: “Thật sự không có chuyện gì, anh đã xử lý xong cả rồi.”
“Anh xử lý xong cả rồi? Anh xử lý thế nào?” Hà Lệ
Chân dường như muốn cãi nhau: “Cái mà anh là xử lý có phải là đánh lại
không? Sao lúc nào anh cũng như vậy, ở nhà đánh, lên trường đánh, bây
giờ đến công trường cũng đánh.” Cô nói xong, dùng tay lay lay bả vai Vạn Côn: “Anh nói cho em biết, có phải anh dư sức không có chỗ sử dụng, hay anh cảm thấy mình mạng lớn, anh ỷ vào thân thể cường tráng mà coi
thường thân thể bản thân hay không?”
Vạn Côn im lặng nghe Hà Lệ Chân mắng, Hà Lệ Chân mắng xong, trong phòng yên tĩnh, Vạn Côn quay đầu nhìn cô.
“Mắng xong rồi?”
Đã lâu Hà Lệ Chân không lớn tiếng kêu gào như vậy, gào xong cô bỗng có cảm giác không giống thật, cô nhìn Vạn Côn, nói không ra lời.
Vạn Côn đặt bát đũa trước mặt Hà Lệ Chân: “Mắng xong rồi thì tới đây ăn cơm
đi.” Tay trái của cậu dường như không được linh hoạt lắm, một cây chiếc
đũa lăn xuống bàn, cậu vội đè lại, nhặt bỏ lên trên. “Hôm nay em mệt
rồi.” Vạn Côn không nhanh không chậm nói: “Mắng người cũng không có sức, ăn nhiều cơm vào, rồi cho em mắng thoải mái.”
“Em không mắng anh.”
” Được rồi, vậy cơm nước xong rồi nói chuyện.”
Hà Lệ Chân vẫn đứng bên cạnh, Vạn Côn ngồi trên ghế nhìn cô, nhướng mày: “Đến đây.”
Hà Lệ Chân hết cách với cậu.
Cô đến cạnh bàn, ngồi xuống, Vạn Côn nói: “Vậy mới ngoan, thành tích thi đấu buổi chiều thế nào?”
Hà Lệ Chân buông đũa, sắc mặt trầm xuống: “Anh đang trêu con nít đấy à?”
“Anh đâu có.” Vạn Côn cầm thìa múc canh, bên trong có cục xương hầm, Vạn Côn muốn vớt ra ăn, nhưng tay trái không thuận lắm, cậu nghiêng đầu, nhìn
Hà Lệ Chân đang hằm hằm bên cạnh: “Giúp anh một tay với, anh rất muốn ăn nó.”
Hà Lệ Chân dùng đũa giúp cậu gắp cục xương ra, đặt vào bát
Vạn Côn. Vạn Côn cũng chẳng thèm giữ hình tượng, lập tức ăn lấy cắn để.
Hà Lệ Chân ngồi yên bên cạnh, không nói gì, không động gì, thậm chí một biểu cảm cũng không có.
Vạn Côn đang ăn ăn, bỗng dưng ngừng lại.
Hai người đều trầm mặc, căn phòng im ắng đến đáng sợ.
Vạn Côn buông thìa, giọng nói có chút khàn khàn.
“Anh xin lỗi.”
“Em không muốn nghe anh xin lỗi.” Hà Lệ Chân nói: “Anh nói cho em biết, đã xảy ra chuyện gì?.”
“Như anh vừa nói đó thôi .”
“Anh nói dối.” Hà Lệ Chân nhìn vào mắt Vạn Côn: “Cho dù anh không nói dối, thì anh cũng chưa nói hết toàn bộ.”
“Em rất hiểu anh.” Khuôn mặt Vạn Côn không giấu được nét mỏi mệt, nhưng lúc này khóe miệng cậu vẫn cong lên.
“Nếu em hiểu anh.” Vạn Côn nâng mắt, nhìn Hà Lệ Chân: “Thì em phải biết là anh sẽ không nói.”
“Anh —— ”
Cậu nói đúng, cô hiểu cậu.
Hà Lệ Chân gục đầu xuống, Vạn Côn nhận ra rằng cô đã buông tha, vì thế thả lỏng, cúi đầu ăn tiếp.
“Anh không muốn nói thì em không bức anh nữa.” Hà Lệ Chân cầm bát đũa, nhìn
bàn ăn thịnh soạn, tuy đói cả một buổi chiều nhưng giờ cô chả có hứng
thú muốn ăn.
“Nhưng đánh nhau không bao giờ có thể giải quyết được tận gốc vấn đề, bây giờ anh thấy cơ thể mình khỏe, cảm thấy anh đánh
chẳng thua ai, lợi hại thế nào, nhưng cơ thể con người rất yếu ớt, đến
lúc anh nhận ra thì khi đó đã quá trễ rồi.”
“Anh biết.” Vạn Côn quay đầu, nói Hà Lệ Chân: “Những điều em nói anh đều biết.”
Hà Lệ Chân nhìn cậu, nhìn khóe miệng cậu bị rách một miếng, vẫn còn dính chút máu.
Vạn Côn giữ chặt bàn tay đang cầm đũa của Hà Lệ Chân: “Lần này thật sự là ngoài ý muốn, anh sẽ không đánh nhau nữa.”
Hà Lệ Chân nhướn mày.
“Trừ phi người khác nhảy lên đầu anh trước.”
Hà Lệ Chân cúi đầu, đặt đũa xuống: “Em rất sợ anh đi nhầm đường.”
“Anh đã đi rồi .”
Hà Lệ Chân ngẩng đầu, Vạn Côn chống cánh tay lằn lặn lên bàn, nghiêng đầu cười: “Sau đó lại đi về.”
Cậu mỉm cười đầy tình ý, Hà Lệ Chân biết, cô biết cậu nói dối, biết cậu có rất nhiều chuyện giấu cô, nhưng mặc kệ cô đe dọa, ép hỏi, cậu đều không nói.
Hà Lệ Chân thấy đáng lẽ cô nên nổi giận, nhưng nhìn bộ dạng của cậu, cô lại bật cười.
“Vạn Côn, anh thật sự có thể khiến người ta tức chết mất.”
Vạn Côn cười toe toét, cậu kéo tay cô, dùng chút lực, kéo Hà Lệ Chân lại gần, rồi thăm dò, hôn một cái thật mạnh vào cổ cô.
“Anh như thế mà vẫn có người thích anh đấy.”
Hà Lệ Chân nhịn không được đạp cậu một cú, ai biết Vạn Côn phản ứng nhanh
lẹ, dạng chân ra, kẹp chặt Hà Lệ Chân vào giữa hai chân, cô làm thế nào
cũng không thoát ra được.
“Anh…” Hà Lệ Chân sôi máu: “Anh không biết xấu hổ.”
Chân Vạn Côn dùng thêm chút lực, nhưng trên mặt vẫn tỏ ra như không, nhàn
nhã thoải mái nói: “Em vẫn chưa thấy lúc anh không biết xấu hổ đâu.”
Hà Lệ Chân không đùa với cậu nữa, nghiêm túc hỏi: “Anh đã tới bệnh viện chưa?”
Vạn Côn lắc lắc cánh tay bó bột của mình: “Chẳng lẽ tự anh bó à.”
“Nghiêm trọng không?”
“Không nghiêm trọng lắm, hơi rạn chút thôi.”
“Vậy…” Hà Lệ Chân còn có rất nhiều câu hỏi, nhưng quan tâm nhiều sẽ loạn, đến lúc cần lại chẳng biết hỏi gì.
Vạn Côn ăn xong thì nói: “Anh đi rửa mặt.” Ở bệnh viện cậu có uống vài viên thuốc, bây giờ mệt mỏi rã rời, muốn đi rửa mặt cho tỉnh táo, Hà Lệ
Chân thấy vậy bèn nói: “Rửa đi, xong đêm nay nghỉ tạm ở đây một đêm
luôn.”
Vạn Côn chân trái đá chân phải, suýt chút nữa thì ngã dập mặt, cậu quay đầu: “Em nói gì! ?”
“Anh đừng nghĩ bậy!” Hà Lệ Chân cau mày, có điều cô không biết hiện tại mặt
cô cũng đang bỏ bừng: “Anh ra thế này rồi tới công trường ngủ hả, giờ
muộn rồi, anh ngủ tạm một đêm, mai rồi tính tiếp.”
Bánh từ trên trời rơi xuống , Vạn Côn ngây ngốc bước vào nhà vệ sinh.
Hôm nay những màn đánh nhau, những cảm xúc lên rồi lại xuống, đến bây giờ,
tất cả đều hóa thành một làn khói trắng, chuyển động vòng quanh trong
đầu cậu, cuối cùng ngưng tụ thành một cái quần lót trắng nho nhỏ.
Vạn Côn đứng trước bồn rửa tay, nhìn kỹ mình trong gương, cảm thấy tuy rằng bầm tím mấy chỗ, nhưng vẫn đẹp trai, chắc không ảnh hưởng gì. Cậu còn
cởi quần jean, nhìn bên trong.
Hay lắm, cậu mặc một cái quần màu xám, rất xứng với cô.
Vạn Côn tâm ý viên mãn, mọi đau đớn đều ném lên tận chín tầng mây, không
muốn chờ đợi nữa, cậu bèn dùng tay còn lại cởi áo ra, thư giãn ra gân
cốt một chút, rồi sải bước đi ra ngoài.
Sau đó cậu thấy Hà Lệ Chân đang làm gì đó trên sô pha trong phòng khách.
Lập tức cậu có một loại dự cảm xấu.
“Em đang làm gì đó?”
Hà Lệ Chân quay đầu, nhìn thấy Vạn Côn nửa trên để trần, trong lòng cô không khỏi căng thẳng, vội quay sang hướng khác.
“Không làm gì cả, chuẩn bị chăn, tối ngủ.”
Dự cảm trở thành sự thật, Vạn Côn không cam lòng, nhưng vẫn muốn cố gắng,
ra vẻ tội nghiệp nói: “Anh thành ra thế này rồi mà em còn bắt anh ngủ sô pha ư?.”
Hà Lệ Chân đáp: “Không phải cho anh ngủ, là em ngủ. anh vào phòng nghỉ ngơi đi.”
Vạn Côn đứng im một lúc, sau đó thở dài: “Thôi, em vào phòng đi.”
“Không được, anh —— ”
“Nếu không anh bỏ đi bây giờ.”
Hà Lệ Chân bị Vạn Côn kéo về phòng, sau đó cậu còn thuận tay đóng cửa lại. Hà Lệ Chân nhìn cánh cửa một lúc, rồi quay đầu đi rửa mặt.
Vạn Côn nghe âm thanh tắm rửa ở bên trong, nằm trên sô pha, chân dài gác lên vai ghế.
Đùa sao, cửa không khóa, ông đây có chân, đêm còn dài, cơ hội còn nhiều.
Miệng Vạn Côn cười tươi rói, chỉ thiếu nước ngâm nga hát lên nữa thôi.