Đến ngày thứ ba kể từ hôm gặp ở công viên, cũng là ngày nghỉ lễ, Hà
Lệ Chân bỗng nhận được điện thoại của Lý Thường Gia hẹn cô ăn cơm.
“Còn có thầy Lưu nữa, lần trước gặp còn nhiều chuyện chưa nói hết, nhân nghỉ lễ, nếu cô Hà không bận thì đi nhé?”
Ngày nghỉ lễ của Hà Lệ Chân, trừ mua đồ ăn nấu cơm cho Vạn Côn ra cũng chẳng có việc gì khác, nếu không rảnh rỗi đọc sách thì chỉ ngồi không.
Vì thế Hà Lệ Chân đồng ý.
Địa điểm Lý Thường Gia hẹn là chỗ cũ, ở quảng trường Võ Minh.
Bọn họ hẹn vào buổi sáng, nên Hà Lệ Chân cũng không nói cho Vạn Côn biết.
Lý Thường Gia muốn lái xe đến đón Hà Lệ Chân nhưng cô không đồng ý, cô nói với anh ta là chỗ cô tiện đường đón xe, nên không cần phải đón đưa
phiền phức như thế.
Hơn mười giờ, Hà Lệ Chân đến quảng trường Võ Minh, đứng chờ dưới tượng đài trung tâm.
Lý Thường Gia và Lưu Hoa Đào đi trễ gần mười phút, lúc tới nơi trán Lý Thường Gia còn lấm tấm mồ hôi.
“Cô Hà chờ lâu chưa?” Lý Thường Gia gỡ kính xuống, lau sạch rồi lại đeo
lên, nói: “Ngày lễ nên tìm chỗ đậu xe khó quá, chúng tôi qua mấy nơi mà
chật kín hết.”
Hà Lệ Chân lắc đầu: “Tôi mới đến thôi.”
Lý
Thường Gia và Lưu Hoa Đào đều mặc đồ thoải mái, Lưu Hoa Đào không nói
một lời, Hà Lệ Chân luôn cảm thấy ông ta cứ nhìn mình chằm chằm, ánh mắt đó khiến cô thấy rất khó chịu.
“Vậy chúng ta đi vào trước đi.” Lý Thường Gia nhìn quanh một lượt, có vẻ đang chọn địa điểm: “Cô Hà ăn sáng chưa?”
Hà Lệ Chân đang định trả lời, thì Lưu Hoa Đào lại nói trước: “Chúng tôi
chưa ăn đâu, cũng thấy đói bụng rồi, thôi cứ tìm tiệm cơm nào đó đã. Giờ cũng sắp mười một giờ rồi, ăn sáng với ăn trưa cùng lúc luôn.” Ông ta
nhìn Hà Lệ Chân, nói: “Cô Hà thấy sao?”
Hà Lệ Chân xốc lại quai túi xách, nói: “Cũng được, tùy mọi người thôi.”
Lý Thường Gia vỗ tay một cái: “Được thôi.” Anh ta chỉ chỉ Lưu Hoa Đào:
“Đây là ý kiến của anh, vậy anh nói xem chúng ta nên ăn gì?”
“Ăn hải sản đi.” Lưu Hoa Đào vui vẻ giới thiệu: “Đằng trước có một nhà hàng buffet mới mở.”
Lý Thường Gia nhìn về phía Hà Lệ Chân: “Cô Hà thì sao?”
Hà Lệ Chân nhìn dòng người ngang qua, nói: “Tôi thế nào cũng được.”
“Vậy thì ăn buffet.” Lý Thường Gia cười: “Hôm nay tôi mời.”
“Đương nhiên là cậu mời rồi.” Lưu Hoa Đào đùa theo.
Bọn họ vào nhà hàng buffet, dù chưa đến giữa trưa nhưng trong tiệm đã có
không ít khách. Ba người ngồi xuống cái bàn gần cửa sổ, ánh nắng nhàn
nhạt chiếu vào người thật ấm áp.
Lý Thường Gia vào sau, nói: “Tôi đã mua phiếu rồi, giờ chỉ cần lấy đồ ăn thôi.”
Hà Lệ Chân ngồi bên trong nên không tiện đi ra ngoài, bèn nói: “Hai người
đi lấy đồ ăn trước đi, cứ để đồ ở đây tôi trông cho, lát nữa tôi đi.”
Lưu Hoa Đào nhìn Lý Thường Gia: “Cậu cứ đi trước đi.”
“Vậy được.”
Lý Thường Gia cầm đĩa đi lấy đồ ăn, Hà Lệ Chân và Lưu Hoa Đào ngồi chờ. Hà Lệ Chân nghĩ lúc này nên tìm chuyện gì đó nói, nhưng cô nghĩ tới nghĩ
lui không biết nên nói gì cả.
“Mời cô Hà khó thật đấy.” Lưu Hoa Đào bỗng nhiên mở miệng.
Hà Lệ Chân giương mắt, thấy Lưu Hoa Đào đang cười cười, có vẻ lúc nào ông
ta cũng tủm tỉm cười như vậy. Tướng mạo Lưu Hoa Đào bình thường, nhưng
có lẽ vì mập nên màu da của ông ta nhợt nhạt, trông không khỏe mạnh chút nào.
Hà Lệ Chân nhìn ông ta 2 giây, nói: “Không phải…”
“Ai
——” Lưu Hoa Đào nhíu mày: “Sao lại không phải chứ, Lý Thường Gia nói với tôi, hẹn cô mấy lần nhưng cô đều từ chối.” Ông ta nói xong nghiêng
người về phía trước, gõ gõ mặt bàn, nói nhỏ: “Không nên như vậy.”
Hà Lệ Chân rất ít khi ghét người khác, nhưng cái gã tên Lưu Hoa Đào này thật sự khiến cô khó chịu.
“Không nên chỗ nào?” Hà Lệ Chân nói: “Có cái gì nên với không nên chứ!”
Ánh mắt Lưu Hoa Đào mông lung, nhìn chỗ nọ liếc chỗ kia, nhưng lực chú ý
vẫn tập trung trên người Hà Lệ Chân, ông ta tựa lưng vào thành ghế, nói: “Lúc trước Lý Thường Gia nói với tôi, vào hoạt động dự giảng lần trước
cậu ta có gặp một cô giáo, ái chà, hiền lành dịu dàng, giống một con mèo nhỏ.”
Hà Lệ Chân không nói gì, Lưu Hoa Đào ngưng một lát, nhìn chằm chằm cô rồi tiến lại gần.
“Món đồ chơi này hình như có hai mặt đấy, giấu kỹ quá nhỉ?” Ông ta hạ giọng, giống như đang chia sẻ bí mật với Hà Lệ Chân: “May mà ngày hôm đó bọn
tôi gặp được, có đúng không?”
Ầm một tiếng, tim Hà Lệ Chân đập thình thịch, Lưu Hoa Đào phủi tay ngồi thẳng dậy, vẻ mặt giống như đang vạch trần tội ác.
“Không hẹn mà gặp nhỉ?” Lưu Hoa Đào nói đến đây, bắt chéo chân: “Vậy mới nói, cô Hà cũng là người thông minh.”
Hà Lệ Chân xanh mặt, nói: “Tôi không biết anh đang nói gì.”
Lưu Hoa Đào nghe vậy, khoát tay: “Được rồi, không có ý gì đâu.”
Đúng lúc đó Lý Thường Gia trở lại, tay bưng hai cái đĩa, một đĩa là mỳ Ý, một đĩa khác là món tráng miệng.
“Hai người đi đi.” Lý Thường Gia thúc giục: “Nhiều món nhìn ngon lắm.”
“Nhà hàng mới mở mà.” Lưu Hoa Đào cầm cái đĩa, đứng lên.”Đi thôi, cô Hà.”
Hà Lệ Chân nhìn chằm chằm vào tấm menu trước mặt, nói: “Anh đi trước đi, lát tôi qua sau.”
Lưu Hoa Đào không nói gì nữa, cầm đĩa đi trước.
“Cô Hà cũng mau đi đi, tôi ở đây được rồi.”
Hà Lệ Chân không muốn ăn gì hết, nhưng Lý Thường Gia ngồi đối diện đang
nóng lòng nhìn cô, Hà Lệ Chân không còn cách nào khác đành bỏ túi xuống, cầm đĩa đi lấy đồ ăn.
Cô cố gắng đến chỗ cách xa Lưu Hoa Đào gắp
đồ ăn, cũng chẳng biết mình nên lấy món gì nữa, qua loa gắp mấy miếng,
mười phút sau mới quay lại.
Lúc này Lưu Hoa Đào đã ăn được cả đống, cái đĩa trước mặt chất đầy vỏ cua.
“Cô ăn có từng này thôi sao?” Lý Thường Gia nhìn đĩa của cô, Hà Lệ Chân lúc này mới biết mình đã gắp những gì. Một miếng bánh ngọt nhỏ, vài lát cá, còn lại là mấy đồ ăn linh tinh.
Lưu Hoa Đào ngẩng đầu: “Ai da, cô Hà à, cô ăn như vậy sao được. Gắp cả hai chục phút mà có chút xíu vậy.”
Lưu Hoa Đào nói xong, quay lại nhìn Lý Thường Gia, nháy mắt: “Cậu còn ngồi đó làm gì, lấy đồ ăn cho người ta đi chứ.”
Lý Thường Gia nhìn Lưu Hoa Đào, cười khẽ một tiếng. Nụ cười ấy vô cùng khẽ khàng, cười giống như không, nhưng trong chớp mắt Hà Lệ Chân thấy được.
Đó là một nụ cười đầy ẩn ý, kiểu anh biết tôi biết.
Hà Lệ Chân cúi đầu, Lý Thường Gia đảo mắt, nói: “Để tôi lấy giúp cô.”
Hà Lệ Chân nói nhỏ: “Không cần…” Nhưng cô còn chưa nói hết, Lý Thường Gia đã cầm đĩa của cô đi.
“Cô Hà.”
Bây giờ chỉ còn lại Hà Lệ Chân và Lưu Hoa Đào, Hà Lệ Chân đến ngẩng đầu cũng chẳng muốn.
“Cô Hà thấy Lý Thường Gia thế nào?”
Hà Lệ Chân: “Thế nào là sao.”
“Cô có cảm giác đặc biệt nào không?.”
Hà Lệ Chân không trả lời.
“Tôi nói cô nghe, cậu ta được lắm.” Lưu Hoa Đào nói, giống như đã quên sạch
những lời lúc nãy: “Chắc cô cũng biết điều kiện nhà cậu ta rồi nhỉ?”
Hà Lệ Chân vẫn im lặng, Lưu Hoa Đào tiếp tục: “Có cơ hội thì cứ thân thiết một chút, dù không có ý kia thì thêm một người bạn cũng tốt mà.”
Cô không thích giọng điệu này của ông ta.
“Cô Hà mấy ngày nay vẫn bận à?” Lưu Hoa Đào vừa nhìn Hà Lệ Chân vừa ăn mực, nói: “Vẫn bận đi dạo?”
Còn chưa có gì vào bụng, nhưng Hà Lệ Chân đã thấy buồn nôn.
Lưu Hoa Đào nhìn qua bên kia thấy Lý Thường Gia vẫn đang bận gắp đồ ăn, lại quay đầu nói nhỏ với Hà Lệ Chân: “Cô Hà à, nói cho cô một chuyện bí
mật, lát nữa Lý Thường Gia sẽ tặng quà cho cô đó.”
Hà Lệ Chân thấp giọng nói: “Không cần .”
Lưu Hoa Đào giả bộ như không nghe thấy, nói tiếp: “Tôi bật mí cho cô biết, đó là một cái váy.”
Hà Lệ Chân nhìn ông ta, Lưu Hoa Đào mỉm cười: “Rất đẹp.”
Bàn tay Hà Lệ Chân lặng lẽ nắm chặt, đặt trên đùi.
Lưu Hoa Đào nói nhỏ với Hà Lệ Chân: “Nói cho cô biết, Lý Thường Gia đặc
biệt thích phụ nữ mặc váy, cái hôm ăn cơm bữa trước có phải cô mặc một
cái váy màu xanh không, cậu ta rất thích.” Ông ta cầm dĩa lên chọt chọt: “Cho nên phụ nữ tốt nhất phải trang điểm cho đẹp, mặc váy sẽ tốt hơn.”
“Tôi mặc váy…” Hà Lệ Chân chầm chậm nói: “Không phải vì anh ta.”
Tiếng nói nhỏ, nhưng Lưu Hoa Đào vẫn nghe rõ: “Vậy mặc cho ai ngắm? Không phải là Trương Kính chứ, ông ta hơn 50 tuổi rồi.”
Hà Lệ Chân tức đến run người, cắn răng.
Lưu Hoa Đào thấy Hà Lệ Chân tức giận, cười cười: “Nào nào, tôi đùa thôi, cô Hà đừng tưởng thật.”
Lý Thường Gia cầm đĩa quay lại, bên trong có nhiều đồ ăn phong phú.
Trên bàn cơm, Lý Thường Gia và Lưu Hoa Đào anh một câu tôi một câu, khi thì
nói chuyện trường học, khi thì bàn chuyện lớp bổ túc, mặc dù Hà Lệ Chân
nói rất ít, nhưng cũng không đến nỗi nào.
Hà Lệ Chân thấy bữa cơm
này đúng là dày vò người khác, cô cầm dĩa ăn đâm vào vắt mì, đâm vài
cái, sợi mì nát vụn nhưng cô vẫn không ăn.
Cơm nước xong, Lưu Hoa Đào đề nghị đi hát Karaoke, Hà Lệ Chân thấy vậy thà đi chết còn hơn.
Cô từ chối mãi, đến khi Lưu Hoa Đào khó chịu ra mặt bỏ đi mua đồ, Hà Lệ
Chân nói với Lý Thường Gia: “Xin lỗi, hôm nay tôi thật sự có việc, các
anh cứ đi đi, tôi không đi đâu.”
“Có việc gì vậy?”
Hà Lệ Chân nói: “Chuyện trong nhà thôi.”
“Trong nhà?”
Lý Thường Gia ngưng cười, nhíu mày nhìn ra đường cái, im lặng không nói gì.
“Vậy tôi đi trước đây.” Hà Lệ Chân xoay người, bỗng nhiên Lý Thường Gia giữ
chặt tay cô, Hà Lệ Chân theo phản xạ gạt tay anh ta ra. Lý Thường Gia
nhìn cánh tay mình giữa khoảng không, thoáng sững sờ.
Một giây sau, anh ta thu tay lại, đứng thẳng người, lấy một cái túi nhỏ từ trong cặp ra.
“Tặng cho cô cái này.”
Hà Lệ Chân nhớ lại lời Lưu Hoa Đào, nói: “Không cần.”
“Cầm đi, đây là đồ tặng riêng cho cô.” Lý Thường Gia giằng lấy túi xách của cô, bỏ vào.
“Thật sự không cần mà, cám ơn anh, nhưng tôi không thể lấy…”
“Được rồi được rồi, cứ vậy đi.” Lý Thường Gia cắt ngang lời Hà Lệ Chân: “Tôi
sẽ liên lạc với cô sau.” Anh ta nói tiếp: “Nếu rảnh cô cứ gọi cho tôi,
khi nào cũng được.”
Lý Thường Gia và Lưu Hoa Đào đi rồi, Hà Lệ Chân lặng lẽ đến trước tượng đài ngồi xuống.
Cô xấu hổ, bức bối, nhưng mỗi khi nhắm mắt lại không thể quên đi, chỉ có nỗi ghê tởm càng ngày càng xâm chiếm.
Điện thoại rung lên, Hà Lệ Chân lấy ra, một tin nhắn của Vạn Côn vừa tới.
(Tối xong việc anh qua tìm em.)
Hà Lệ Chân nhìn tin nhắn ngắn ngủi, khẽ mỉm cười.
Ngay sau đó Vạn Côn lại gửi tiếp một tin.
(Có nhớ anh đây không?)
Hà Lệ Chân nhìn đăm đăm vào bốn chữ ấy, nhìn tới khi hoa mắt, cô cũng
chẳng hề hay biết sắc mặt mình tái nhợt tới mức nào. Vừa mở miệng, nước
mắt chảy dài.
“Nhớ…”