Mọi chuyện đã trượt khỏi quỹ đạo vốn có.
Nhưng Hà Lệ Chân lại
không thể nghỉ việc liền, mặc dù trong lòng cô hay Hiệu trưởng Tưởng đều biết cô không thể tiếp tục làm công việc này nữa, nhưng trường đang
thiếu giáo viên, lúc trước vất vả lắm mới tuyển được Hà Lệ Chân, hơn nữa cô dạy lớp mười hai, sắp tốt nghiệp đến nơi rồi không thể tùy tiện tìm
một giáo viên đến dạy thay được, mà cho dù có thì việc dạy tiếp chương
trình hay việc để học sinh làm quen với cách dạy của giáo viên mới cũng
là một vấn đề lớn, tất cả đều cần thời gian.
Hiệu trưởng Tưởng bảo Hà Lệ Chân cứ dạy thêm một tuần, sau đó viết đơn nghỉ việc. Hôm ấy Hà
Lệ Chân xin nghỉ sớm, về nhà đo mới thấy sốt 39 độ.
Cô chẳng còn lòng dạ nào đi bệnh viện nữa, cứ nấu một nồi cháo, ăn xong rồi đi ngủ.
Ngủ đến chiều tối, tỉnh dậy đầu vẫn choáng váng, cô cầm điện thoại lên xem, có bốn cuộc gọi nhỡ từ Vạn Côn.
Bệnh khiến đầu óc cô hỗn hoạn, phản ứng cũng chậm chạp đi nhiều, không chờ
cô nghĩ xem tại sao không nghe thấy chuông điện thoại thì Vạn Côn lại
gọi tới.
Hà Lệ Chân hắng giọng một cái, thử nói ‘a’ vài tiếng, thấy giọng mình bình thường mới nghe máy.
“Alo?”
Vạn Côn im lặng ba giây.
“Em bị bệnh phải không?”
“…”
Hà Lệ Chân ngồi thẳng dậy, sau đó mỉm cười: “Chỉ nói một từ thôi mà sao biết hay vậy?”
Vạn Côn không có nửa ý đùa: “Sao lại bệnh?”
“Không có việc gì đâu, bị cảm lạnh thôi mà.”
“Cảm lạnh?”
“Ừ.”
Cùng lúc đó ở tòa nhà Huy Vận, Vạn Côn mới đuổi đám người quấy rối đi mười
phút trước, trong tiết trời cuối thu, cậu ta chỉ mặc một cái áo sơ mi
mỏng, đứng cạnh đài phun nước trong tiểu khu.
Vạn Côn nghe tiếng Hà Lệ Chân sụt sịt, cau mày: “Sao lại bị cảm?”
“Ai biết được chứ, có lẽ do mặc không đủ ấm, không sao đâu, em uống thuốc là mai khỏi liền ấy mà.”
Vạn Côn cũng đang bận việc, đám người tối nay có lẽ còn quay lại, dù cậu ta muốn qua thăm Hà Lệ Chân cũng không được.
“Vậy…”
“Anh cứ làm việc đi, em ngủ một lát, mai còn phải đi dạy nữa.”
“Em bệnh như vậy rồi còn đi dạy?” Gió thổi mạnh, giọng Vạn Côn cũng lớn theo: “Tên hiệu trưởng chó má kia không cho em nghỉ?”
“Vạn Côn.” Hà Lệ Chân nghiêm túc nói: “Đừng nói khó nghe như thế.”
Vạn Côn nói: “Anh đi mua thuốc, lát mang qua cho em.”
“Không cần đâu, em có thuốc mà, chỉ bị cảm thôi, anh cứ làm việc của anh đi, em cúp máy đây.”
“Phải chăm sóc bản thân đấy.”
Hà Lệ Chân chợt buồn cười, cũng bật cười thành tiếng: “Vạn Côn, em lớn
tuổi hơn anh đấy, còn không biết tự chăm sóc mình sao? Anh cứ cúi đầu
nhìn mình trước đi.”
Vạn Côn cúi đầu, không sai, thân cường thể
tráng, khỏe mạnh cân đối. Cậu nghiêng đầu, thấy có vài người bước vào
tiểu khu, ở xa nên không nhìn rõ lắm. Vạn Côn chậm rãi nói: “Em chỉ hơn
anh có vài tuổi.”
“Lớn hơn một tuổi cũng là lớn, huống chi em hơn anh sáu tuổi lận.”
“Mặt em non hơn, không giống tuổi.”
“… Anh đừng có mà…”
Đúng lúc này, Trần Lộ từ đằng sau chạy tới, nhìn chằm chằm mấy người kia, hô lớn: “Vạn Côn!”
Người đi tới gần, cũng thấy rõ.
Những kẻ vừa mới ‘giải quyết’ chưa đến hai mươi phút trước, giờ kéo theo đồng bọn quay lại.
“Không ngờ là…” Vạn Côn nói thầm, Hà Lệ Chân nghe thấy tiếng hô của Trần Lộ,
cô nắm chặt điện thoại: “Vạn Côn? Sao vậy, có chuyện gì thế? Anh…”
“Không có chuyện gì đâu, nếu nhớ thì gọi cho anh.”
Trần Lộ chạy đến, lúc ngang qua Vạn Côn thì ném cho cậu một đoạn ống tuýp.
Tay phải Vạn Côn còn bó bột, điện thoại kẹp trên vai, tay trái bắt lấy
ống tuýp.
Hà Lệ Chân trong điện thoại lo lắng hỏi cậu: “Sao vậy? Sao có người hét lớn như thế?”
“Không có rắm gì hết.” Đám người cách khoảng mười mét, Vạn Côn xoay xoay cánh
tay: “Nhớ uống thuốc đúng giờ.” Nói xong liền cúp máy.
Hà Lệ Chân
nghe tiếng tút tút trong điện thoại, lòng lo lắng không thôi, hít sâu
bốn năm lần mới ổn định lại. Cô cầm điện thoại, muốn gọi đến công trường hỏi thăm một chút nhưng lại không quen ai, nếu gọi lại cho Vạn Côn chắc chắn cậu sẽ không nghe máy.
“Hừ!” Nghĩ một hồi, Hà Lệ Chân ném
điện thoại lên giường, quay đầu nhìn qua cái bàn ngoài phòng khách, thấy bể cá đã lâu không đổi nước, cô thở dài, vén chăn xuống giường, vừa đi
vừa nói: “Thôi kệ đi…”
Hôm sau, Hà Lệ Chân mang một thân bệnh đi dạy, vừa vào văn phòng đã bị Bành Thiến kéo ra ngoài.
“Có chuyện gì vậy?”
“Không có gì.”
Bành Thiến kéo tay tay cô: “Mau nói đi, có chuyện gì?”
Hà Lệ Chân gạt tay Bành Thiến: “Thật sự không có chuyện gì hết.”
Cô quay vào văn phòng, Bành Thiến đứng phía sau thở dài. “Ai!”
Đến chiều, Hà Lệ Chân dạy xong ngồi vào bàn làm việc của mình, cầm bút vẽ
nguệch ngoạc trên giấy, cuối cùng phát hiện mình đang vẽ một hình chữ
nhật. Hà Lệ Chân nghĩ miên man, nhìn hình chữ nhật chợt nghĩ đến bốn
chữ: Việc đã bị lộ.
Thật ra nói như vậy không đúng, vì ‘bại lộ’
chỉ dùng cho âm mưu, nhưng cô có âm mưu gì chứ, cô chỉ có chút tình cảm
nhỏ nhoi, người ta muốn biết thì cứ cho họ biết.
Hà Lệ Chân vô thức lại vẽ lên giấy một vòng tròn.
A, lành làm gáo, vỡ làm muôi vậy.
Đang rảnh rang, cô nghĩ thầm xem nên giải thích với người nhà như thế nào,
phải nói với đồng nghiệp ra sao, còn Thương Khiết nữa, chắc lại bị cô ấy mắng một trận quá, còn cả Vạn Côn… tên nhóc ranh ma.
Hà Lệ Chân
đang bệnh, suy nghĩ một hồi đầu càng choáng, mơ màng nằm gục xuống bàn,
vừa tỉnh dậy thì trời đã tối, các giáo viên khác đang dọn đồ chuẩn bị
về.
Bành Thiến tìm Hà Lệ Chân về chung, Hà Lệ Chân biết cô ấy muốn hỏi mình chuyện hiệu trưởng Tưởng hôm qua, cô không muốn nói dối nhưng
cũng không muốn nói rõ sự tình, đành bảo là còn bận việc, lát nữa mới
về.
Đợi người trong phòng về hết Hà Lệ Chân mới cầm túi xách lên, vừa cầm đã thấy điện thoại rung.
Hà Lệ Chân lấy điện thoại ra xem, tên người gọi khiến cô kinh ngạc.
Ngô Uy?
Hà Lệ Chân nhớ lại một chút, hôm kia Ngô Uy xin nghỉ bệnh, hai ngày rồi chưa tới lớp, nhưng sao lại gọi cho cô chứ?
Hà Lệ Chân dừng bước, nghe máy.
“Alo? Ngô Uy hả?”
“Cô Hà!”
Ngô Uy hét to, Hà Lệ Chân sợ tới mức suýt làm rơi điện thoại, nghe thấy
tiếng gió thổi, Hà Lệ Chân hỏi cậu ta: “Em đang ở bên ngoài à?”
“Vâng ạ.”
Hà Lệ Chân nhận thấy giọng Ngô Uy có gì đó không ổn, cô bỏ túi xách xuống, nói: “Ngô Uy, em khóc?”
Ngô Uy vừa nghe cô nói thế, trong nháy mắt khóc ầm lên, Hà Lệ Chân vội nói: “Em đừng khóc, nói xem có chuyện gì nào.”
Ngô Uy nói năng lộn xộn: “Cô Hà, cô nhanh đến đây đi…”
“Nhanh đến đâu cơ?”
“Cô ơi… Vạn Côn… cậu ấy…”
Hà Lệ Chân vừa nghe tới Vạn Côn, người giống như bị đánh một gậy: “Em nói gì? Vạn Côn làm sao? Em đang ở cạnh cậu ấy hả?”
Ngô Uy càng khóc to hơn, Hà Lệ Chân chợt nhớ đến nguyên nhân lúc trước cô cho Ngô Uy số điện thoại của mình.
“… Ngô Uy, em nói cho cô biết đi, Vạn Côn bắt nạt em à?”
Không đúng, cậu có đi học đâu. Hà Lệ Chân một bên hỏi, một bên phủ nhận.
“Cô ơi, cô nhanh đến đi, cậu ấy đang ở bệnh viện…”
Hà Lệ Chân nghe câu này, phản ứng đầu tiên không phải sốt ruột, mà là nhớ
tới trong cuộc gọi của Vạn Côn hôm qua có tiếng Trần Lộ hét to.
“Em đang ở đâu? Tại sao cậu ấy ở bệnh viện, tại sao em lại ở cùng cậu ấy? Cậu ấy…”
Hình ảnh kia lóe lên trong đầu, tim Hà Lệ Chân đập thình thịch, không đầu không đuôi hỏi nửa ngày.
Ngô Uy không ngừng nức nở, Hà Lệ Chân lúc này mới bình tĩnh lại, nói: “Không phải, cô muốn hỏi, bọn em đang ở bệnh viện nào?”
Ngô Uy thở hổn hển: “Ở bệnh viện số ba ạ…”
Hà Lệ Chân hít sâu, cố nói rõ từng câu: “Em nghe này, cứ ở đấy đợi cô, hay để cô gọi điện cho người nhà em, có gì đợi cô đến rồi nói sau, nếu Vạn
Côn…” Hà Lệ Chân cố gắng bình tĩnh, nhưng chính miệng mình nói Vạn Côn
gặp chuyện không may, tay vẫn không kìm được run rẩy: “Nếu Vạn Côn bị
thương cần dùng tiền, em cứ đưa trước, cô đến sẽ trả cho em.”
“Cô ơi…” Ngô Uy khóc nức nở, lại không nói có chuyện gì xảy ra hết, Hà Lệ Chân quát lên: “Em nín đi! Cô tới liền.”
Hà Lệ Chân cúp máy, cầm túi xách chạy ra ngoài. Người gấp gáp, ngay cả
bệnh cũng không nhớ tới, áo khoác để quên ở văn phòng, mặc phong phanh
chạy ra đường bắt xe.
“Tài xế, bệnh viện nhân dân số ba.”
Tài xế không nhịn được quay đầu, muốn nhìn xem cô gái vội giống như muốn
đầu thai này trông thế nào, Hà Lệ Chân ngồi đằng sau, nghiêng người bám
vào ghế trước: “Tài xế, phiền anh nhanh một chút, tôi không có thời
gian.”
Tài xế chậm rãi nói: “Được được được, đi.”
Xe chạy, Hà Lệ Chân vẫn duy trì tư thế cũ, đến khi xe tăng tốc vượt qua chiếc xe taxi bên cạnh cô mới chậm rãi ngồi thẳng lại.
Bệnh viện số ba cách trường không xa, xe chạy hơn hai mươi phút là đến. Hà
Lệ Chân trả tiền xong, vừa chạy vào bệnh viện, vừa gọi cho Ngô Uy.
“Các em ở đâu?”
“Khoa cấp, cấp cứu.”
Khoa cấp cứu… Hà Lệ Chân đổi hướng, chạy đến khoa cấp cứu, cuối cùng cũng tìm thấy phòng bệnh của bọn họ.
Trong phòng có ba người tất cả, hai đứng một nằm.
Ngô Uy vẫn đang khóc ầm ĩ, Trần Lộ đứng bên thấy phiền, quát to: “Mọe, mày muốn khóc thì cút ra ngoài mà khóc!”
Ngô Uy ôm mặt, bị hắn quát càng khóc to hơn.
Trần Lộ vung tay muốn đánh cậu ta.
“Dừng lại!” Hà Lệ Chân vừa vào cửa đã thấy một màn như vậy, vội chạy tới đẩy Trần Lộ ra, kéo Ngô Uy ra sau mình.
“Anh làm cái gì đấy!”
Hà Lệ Chân không biết Trần Lộ, nhưng Trần Lộ lại biết Hà Lệ Chân – một
ngày Vạn Côn nhìn điện thoại vô số lần, hình nền 800 năm cũng không đổi, chỉ để duy nhất hình của một người, ai nhìn qua cũng nhớ rõ.
Hắn liền quan sát Hà Lệ Chân từ trên xuống dưới.
Cô rất gầy, sắc mặt tiều tụy tái nhợt, ăn mặc phong phanh, chắc vội tới
đây nên khuôn mặt càng tái, chóp mũi và khóe mắt lại ửng đỏ, cả người
lạnh ngắt.
Hà Lệ Chân kéo tay Ngô Uy, nhìn thẳng vào Trần Lộ. Hắn
ta mặc một bộ đồ công nhân đầy bùn đất, hắn liếc cô mấy lần, sau đó hất
cằm về phía giường bệnh.
Hà Lệ Chân quay đầu, chỉ nhìn thoáng qua một lần, tất cả đều quên hết.
Vạn Côn nằm trên giường nhắm mắt, giày cũng không cởi ra, trên đầu quấn băng vải, còn thấm một vệt máu đỏ.
Nhẫn.
Hà Lệ Chân tự nói với mình, phải nhẫn, phải nhịn, bên cạnh đang có người,
còn không biết gã đàn ông dữ tợn kia là ai, cô còn rất nhiều chuyện cần
làm, cô phải biết lí do tại sao Ngô Uy lại ở đây, phải hỏi chuyện gì đã
xảy ra, phải hỏi Vạn Côn bị thương như thế nào, còn phải hỏi cậu có gây
ra phiền phức gì không, vậy nên cô phải nhịn, không thể khóc ở đây được.
Nhưng vô ích.
Muốn nhịn là nhịn, muốn chảy là chảy ư? Nếu có thể thì đã không gọi là nước mắt.