Sinh Thời

Chương 56: Chương 56




Vạn Côn nhận ra gã mập, Trần Lộ cũng thấy.

Hắn nói nhỏ vào tai Vạn Côn: “Không phải là cái tên hôm qua sao.”

Vạn Côn nhíu mày: “Nói nhỏ thôi, tốt nhất đừng để hắn…”

Cậu vừa định nói tốt nhất đừng để hắn nhìn thấy, nhưng mới nói một nửa, đúng là ông trời trêu ngươi, gã mập trong nháy mắt quay đầu lại, còn nhìn thẳng về hướng Vạn Côn.

Vạn Côn ngay cả thời gian cúi đầu cũng không có, vừa vặn bốn mắt nhìn nhau, đúng lúc.

Nhưng cũng chỉ trong giây lát gã mập đã nhìn qua chỗ khác, cùng quản lí bên cạnh thảo luận gì đó.

Trần Lộ nói nhỏ: “Vừa nãy… có phải hắn nhìn thấy chúng ta không?”

Vạn Côn thấy mình không cần trả lời nữa, đến gật đầu cũng không có hứng.

Hôm nay được nghỉ nửa ngày, giữa trưa các quản lí đưa gã mập đi ăn, các công nhân xúm lại bàn tán.

Vạn Côn lúc này mới biết được, gã mập này là con của tổng giám đốc Khởi Công, tên là Tôn Mạnh Huy.

Khởi Công được coi là tập đoàn đa ngành nghề lớn nhất Trung Quốc, không ai rõ cụ thể gồm những ngành gì, ngay cả quản đốc cũng không rõ, bọn họ chỉ biết, tòa nhà Huy Vận ở Dương Thành này cũng chỉ là một hạng mục nho nhỏ của tập đoàn Khởi Công mà thôi, mỗi năm họ chỉ đến thị sát một lần, năm trước là một kiến trúc sư cao cấp, còn năm nay lại là con của tổng giám đốc.

Hết giờ nghỉ trưa, công nhân bắt đầu ai làm việc người nấy, Trần Lộ và Vạn Côn đi qua tòa nhà Huy Vận, vừa ra cửa đã bị gọi lại.

Quản đốc Trương không biết đã chạy bao lâu, trời lạnh mà trán đầy mồ hôi, tóc bết thành một mảng. Vạn Côn nhìn ông ta đang chạy về hướng mình, cảm thấy có chuyện chẳng lành. Quả nhiên quản đốc Trương vừa chạy vừa gọi to: “Vạn Côn! Cậu ở lại một lát!”

Vạn Côn thấy hơi rối, cậu không biết gã Tôn Mạnh Huy kia có ý gì, nghĩ lại chuyện hôm qua, cảm thấy mình chẳng có sơ hở gì hết.

Nhưng lòng cậu vẫn không yên, giống như trực giác nói cho cậu mọi chuyện sẽ không thuận lợi như thế.

Quản đốc Trương chạy tới, nói với Vạn Côn: “Cậu chờ một lát.” Ánh mắt của ông ta vòng qua Vạn Côn, nhìn về phía Trần Lộ: “Hôm nay hai người được nghỉ, không cần làm.”

Trần Lộ hỏi: “Sao vậy?” Anh ta liếc Vạn Côn một cái, nói: “Quản đốc Trương, đã ra chuyện gì?”

“Không có gì không có gì.” Trương Kiến Thiết lau mồ hôi trên trán, nói với Vạn Côn: “Cậu đi theo tôi một lát.”

“Vạn —— ”

Vạn Côn quay đầu, nói với Trần Lộ: “Khó khăn lắm mới được nghỉ một ngày, anh về phòng ngủ đi, tôi đi trước, lát qua tìm anh.”

“Được rồi, vậy cậu…” Tuy Trần Lộ không thông minh, nhưng cũng không ngu ngốc, hắn kéo Vạn Côn qua một bên, nhỏ giọng hỏi: “Có phải vì chuyện hôm qua không?”

Vạn Côn: “Không biết, phải đi rồi mới biết được, anh đi trước đi.”

Trương Kiến Thiết đứng bên giục: “Thì thầm cái gì vậy, nhanh qua đây đi, người ta còn đang đợi đấy.”

Cuối cùng Vạn Côn vỗ vai Trần Lộ: “Không sao đâu.”

Trên đường đến văn phòng, Trương Kiến Thiết hỏi dò: “Vạn Côn à, cậu đã gặp cấp trên mới tới lần nào chưa?”

Vạn Côn trả lời cho có lệ: “Đâu có, sao mà gặp được.”

Trương Kiến Thiết không tin: “Vậy sao người ta lại muốn gặp cậu?”

Vạn Côn hỏi ông ta: “Hắn nói với anh như thế nào?”

“Lúc sáng hỏi cậu tên gì, đến trưa ăn cơm xong bảo cậu đi qua một chuyến.” Trương Kiến Thiết dĩ nhiên không tin lời Vạn Côn nói: “Nếu cậu có quen biết thì nói với anh một tiếng, chúng ta không phải người ngoài.”

Vạn Côn không nhịn được cười khổ một tiếng: “Hôm qua có gặp một lần.”

“Có chuyện gì không?”

“Không có gì.”

Vạn Côn không nói, Trương Kiến Thiết cũng không hỏi được gì, tới khi đến văn phòng Trương Kiến Thiết cũng không hỏi nữa, gõ cửa, nghe bên trong hỏi ai vậy thì trả lời: “À, là Vạn Côn đến.”

Vài giây sau, có người đáp: “Vào đi.”

Vạn Côn chưa từng tới văn phòng quản lý, nơi đây đẳng cấp khác biệt với bên ngoài, ít nhất trên nền nhà không có bụi đất, góc phòng còn có bình hoa tươi, thậm chí còn có hai giá sách lớn chất đầy sách, không biết có từ lâu hay chỉ là đối phó với cấp trên.

Trong văn phòng đặt một cái bàn lớn, gỗ dày rắn chắc, phía sau là ghế giám đốc bọc da thật, trông vô cùng uy nghiêm.

Vạn Côn và Trương Kiến Thiết đi vào, trong phòng có tổng cộng sáu người, nhưng ghế giám đốc lại trống không.

Bởi vì Tôn Mạnh Huy ngồi trên sô pha.

Hắn ngồi ở sô pha, có ai dám ngồi ghế giám đốc chứ, nên mấy quản lí khác đều đứng một bên. Những người làm trong công trường thường có trình độ kém hơn, nhất là công nhân ở vùng huyện nghèo như vậy, bọn họ đều không nhanh mồm nhanh miệng, trước lãnh đạo cấp cao chỉ biết vụng về đứng một bên báo cáo.

Khi Trương Kiến Thiết và Vạn Côn vào, người đang báo cáo dừng lại, nhìn Tôn Mạnh Huy. Tôn Mạnh Huy đang hút thuốc, không nói một câu.

Vì thế người kia lại tiếp tục báo cáo.

Vạn Côn nghe không hiểu bọn họ đang nói gì, ngây người nhìn chậu hoa cạnh cửa sổ.

Trời cuối thu, nơi đây giống như bị vùi trong tro bụi, mây giăng kín trời, lúc nào cũng âm u xám ngắt, giống như ông trời đang ôm một cục tức to đùng, đợi tới khi không chịu nổi nữa thì phun mưa cho bớt giận.

Nội dung báo cáo máy móc dài dòng, tài liệu một chồng dày cộm, Tôn Mạnh Huy một bên nghe một bên tùy ý lật tài liệu trong tay. Đến lúc sau, mọi người cũng thoải mái hơn một chút, cũng không tìm chỗ ngồi, đốt một điếu thuốc, xúm lại thảo luận.

Khoảng hơn bốn mươi phút sau, Tôn Mạnh Huy mới dụi tắt điếu thuốc cuối cùng, điều chỉnh tài liệu trong tay, đặt lên bàn trà.

Đến lúc kết thúc.

“Cứ như vậy đi.” Tôn Mạnh Huy nghiền đầu thuốc trong gạt tàn, nói tiếp: “Nói nửa ngày chắc cũng mệt rồi, mọi người vất vả quá.”

Ngữ khí rất tốt, mọi người thấy lãnh đạo vừa lòng nên tâm trạng cũng thả lỏng hơn, nhao nhao nói không vất vả, đây là việc nên làm.

Những người khác lần lượt đi khỏi, trong phòng chỉ còn lại Tôn Mạnh Huy với Vạn Côn.

Hai người trái ngược nhau hoàn toàn lại ở cùng một chỗ, thấy sao cũng không hợp.

Từ đầu đến cuối, hai người đều không rời khỏi chỗ của mình.

Vạn Côn vẫn đứng gần cửa, Tôn Mạnh Huy cũng phát huy đặc điểm của một cục mỡ, mông như gắn chì, không nhúc nhích.

Đám người đi hết, cuối cùng Tôn Mạnh Huy cũng có động tĩnh, hắn đứng dậy, trên ghế sô pha lõm một hố sâu, mười mấy giây cũng không đàn hồi lại như cũ.

“Biết tôi gọi cậu tới đây làm gì không?” Tôn Mạnh Huy rút một điếu thuốc trong hộp.

Vạn Côn đáp: “Không biết.”

“Không biết?” Tôn Mạnh Huy ngẩng đầu nhìn cậu, bởi vì mập nên đầu hắn có vẻ càng lùn hơn, dáng người Vạn Côn cao lớn, hắn phải ngẩng đầu lên mới nhìn được.

“Tôi ghét nhất loại người giả ngu.” Tôn Mạnh Huy nói.

Vạn Côn im lặng.

Tôn Mạnh Huy nói tiếp: “Càng ghét loại người tự cho mình là đúng.”

Vạn Côn nhìn hắn: “Có ý gì.”

“Tôi cho cậu một cơ hội nữa.” Tôn Mạnh Huy quay về bàn trà, gõ tàn thuốc.

Vạn Côn cúi đầu nhìn mặt đất, dù là văn phòng quản lí cũng phải xây cùng lúc với hạng mục của công trường, dù lớp sơn có quệt nhiều lần, nhưng sát chân tường vẫn đóng đầy bụi bẩn, vết sơn, vết dầu, hằn lên năm tháng, dù có quệt sơn bao lần đi chăng nữa cũng không xóa được.

Tôn Mạnh Huy mỗi lần gõ tàn thuốc sẽ quay lại bàn trà.

Vạn Côn chợt thấy bất lực, đó là cảm giác xưa giờ chưa từng có.

Gã mập chỉ hơn cậu mấy tuổi, nhưng cậu biết, giữa cậu và hắn cách xa một trời một vực.

Rất xa.

“Tôi cho cậu một cơ hội nữa.” Tôn Mạnh Huy nói thẳng thừng: “Nói chuyện hôm qua cho rõ.”

Vạn Côn nói: “Anh muốn tôi nói gì?”

Tôn Mạnh Huy nhìn Vạn Côn, nói: “Còn giả vờ nữa.”

Vạn Côn không biết hắn đang gài bẫy mình, hay là hắn đã biết hết sự thật, trong đầu cậu suy ngẫm cả hai trường hợp, nghĩ xem mình nên đối phó thế nào.

Nhưng bây giờ đầu óc cậu hỗn loạn, trong tiềm thức, cậu thấy chuyện này không thể suy nghĩ như những chuyện khác, nhưng cậu lại chẳng kịp nghĩ ra biện pháp nào cả.

Cậu im lặng, Tôn Mạnh Huy cũng không lên tiếng.

Im lặng chính là cách tra tấn hữu hiệu nhất, Tôn Mạnh Huy tự tin rằng Vạn Côn sẽ mở miệng nói trước.

Cuối cùng, Vạn Côn không nghĩ gì nữa, lúc bình tĩnh lại, trong đầu cậu chỉ có một hình ảnh duy nhất.

Tối qua, tại WC bệnh viện số ba, cậu hỏi Ngô Uy là có thích cô Hà hay không.

Vạn Côn thở dài trong lòng, vẻ mặt như thường nói: “Có thể nói tôi đã nói hết rồi.”

Tôn Mạnh Huy nhìn mặt cậu, cuối cùng ồ một tiếng.

“Cảnh sát đã thẩm vấn xong, các anh cũng xem camera rồi, còn không hài lòng sao?”

Tôn Mạnh Huy không nói mình có hài lòng hay không, chỉ nói: “Tối qua khi luật sư Trương quay về, có nói với tôi công nhân kia đánh chết cũng không chịu nhận, cuối cùng còn định đập đầu chết ở đồn cảnh sát. Tôn Mạnh Huy nhíu mày, cảm khái: “Cậu nói xem, đây là gì chứ, giống như tôi hại người ta vậy. Tôi nói với luật sư là thôi, đừng ép tên đó nữa.”

“Việc này với việc tên đó nhận hay không có…”

“Bởi vì chúng ta đều biết rõ, không phải do tên đó làm.”

Người này rất hiểu cách phải nói làm sao, giọng điệu thế nào để có thể giữ thế chủ đạo.”

Vạn Côn bị hắn nắm mũi dắt đi.

Cậu thấy cứ vậy không bằng im lặng.

Tôn Mạnh Huy gật đầu: “Không nói lời nào, là một biện pháp hay.”

Hắn hút xong điếu thuốc, không đốt thêm nữa.

“Cậu biết không, xe của tôi có camera ghi hình 24/24.”

Tất cả suy nghĩ của Vạn Côn đều ngưng lại.

Tôn Mạnh Huy nói: “Tôi đã nói rồi, tôi ghét loại người giả ngu, càng ghét người tự cho mình là đúng.” Hắn đi đến trước mặt Vạn Côn: “Có phải cậu thấy mình rất thông minh hay không? Vì sao cậu giúp thằng nhóc đó, bởi vì hắn đến giúp cậu? Bởi vì hai người là bạn học? Có phải cậu thấy mình rất trượng nghĩa không?”

Tôn Mạnh Huy hỏi liên tục, Vạn Côn giống như bị bóp chặt cổ họng, đừng nói tới việc phản bác, ngay cả há miệng cũng thấy khó khăn.

Không còn cách nào khác, người ta chửi cũng được, khinh thường cũng được, mày chẳng còn lời nào để nói.

Tôn Mạnh Huy giơ tay, ngón tay cũng mập ú giống cây củ cải. Nhưng lời hắn nói lại không dễ thương như vậy.

“Tôi cho cậu cơ hội, cậu không nói, vậy lo mà chuẩn bị tâm lí đi.”

Giọng Vạn Côn trầm thấp: “Chuẩn bị cái gì?”

“Đền tiền.”

Vạn Côn lặng im ba giây.

“Không phải tôi làm.”

Ngón tay củ cải lắc lắc: “Tôi không quan tâm.”

Mặt Vạn Côn âm trầm, Tôn Mạnh Huy không sợ hãi dù chỉ một chút: “Có thể cậu nghĩ tôi tính toán chi li, đúng vậy.” Hắn nhìn Vạn Côn: “Thật ra tôi có thể nói cho cậu biết, tôi có thể bỏ 2000 vạn mua xe, thì 200 vạn sửa xe đối với tôi chẳng là chuyện gì to tát, nhưng đối với cậu, đối với mấy người không phải thế.” Hắn quan sát Vạn Côn từ trên xuống dưới, nói tiếp: “Nếu tính theo tiền lương bây giờ của cậu, chắc phải ba bốn mươi năm nữa mới đủ.”

Dưới bầu trời xám xịt, toàn bộ kiến trúc công trường giống như một con quái vật khổng lồ, dữ tợn đàn áp mọi thứ.

Vạn Côn chợt thấy tiết trời này cũng hơi lạnh.

“Cuối cùng anh muốn thế nào.” Vạn Côn đè nén cảm xúc, cố gắng giữ bình tĩnh hỏi hắn.

Tôn Mạnh Huy nói: “Cậu biết không, tôi rất ghét người nghèo.”

Vạn Côn mím môi, mỏng như lưỡi dao.

“Những lời này tôi chưa nói bao giờ, nhưng hôm nay không thể nhịn được nữa, vừa lúc, tôi sẽ nói với cậu.” Giọng Tôn Mạnh Huy thoải mái, đi đến sô pha, chậm rãi ngồi xuống.

“Dùng một câu để nói mấy người là – khi đòi quyền lợi dùng tấm bảng nghèo, khi trốn trách nhiệm cũng lấy cái nghèo ra chắn, khi không tỏ vẻ thông minh, chiếm chút lợi là chạy, tưởng không ai biết ư, tôi nói cho cậu biết, không phải là không biết, mà lười truy cứu thôi.” Hắn nói xong, thấy vui vẻ, bổ sung tiếp: “Cậu đừng thấy tôi béo, nhưng tôi không lười.”

Nhưng ngoài hắn, người thứ hai trong phòng không thể cười nổi.

Tôn Mạnh Huy chỉ vào Vạn Côn: “Chuyện không dễ dàng như vậy đâu. Có điều tôi cảnh cáo cậu – thật thà chút, đừng có giở trò.”

Vạn Côn nhìn hắn, hai người cứ im lặng như vậy, bỗng nhiên, Vạn Côn giống như nghe thấy tiếng gì đó, cậu quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Tôn Mạnh Huy nhíu mày, ánh mắt cũng liếc theo.

Nhưng bên ngoài không có gì hết.

Bầu trời xám xịt, bụi đất tứ tung, xa xa vang lên tiếng máy móc. Ánh mắt Vạn Côn như xuyên qua ngàn vạn trần ai, đến một nơi xa xôi nào đó.

Tôn Mạnh Huy hỏi: “Cậu nhìn cái gì vậy?”

Vạn Côn không đáp lại.

Tôn Mạnh Huy chợt hỏi thêm lần nữa: “Nói rõ chuyện hôm qua đi.”

Vạn Côn quay đầu, nhìn hắn, nói: “Nếu có thể nói thì tối qua đã nói hết rồi.”

Tôn Mạnh Huy cười lạnh: “Cậu biết không, sáng nay tôi bảo luật sư đi gặp thằng nhóc bạn học của cậu, cậu biết nó nói sao không?”

Vạn Côn không nói lời nào.

“Nó nhận lỗi.”

Người Tôn Mạnh Huy hơi nghiêng về phía trước, nói: “Mẹ thằng nhóc đó quỳ xuống nhận lỗi, luật sư nói với tôi, mẹ thằng nhóc đó bảo nếu cần con trai bà ta đến chỉ định cậu, thì nó chắc chắn sẽ đi.”

Tôn Mạnh Huy cảm thấy, từ khi Vạn Côn đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, hình như có gì đó đã thay đổi. Hắn hỏi cậu: “Cậu không hỏi tôi thằng nhóc đó trả lời thế nào à?”

Vạn Côn vẫn không nói gì, nhẹ nhàng lắc đầu.

Tôn Mạnh Huy cười : “Còn giả bộ.”

Vạn Côn cuối cùng cũng mở miệng.

“Nó là nó, tôi là tôi.”

“Anh nói nhiều như vậy, tôi cũng nên nói mấy câu.” Vạn Côn xoay người, nhìn thẳng Tôn Mạnh Huy, nói: “Anh nói 2000 vạn và 200 vạn đối với anh chẳng có gì khác nhau. Tôi cũng có thể nói cho anh biết, trong phương diện nào đó, hai con số này với tôi cũng chẳng có gì khác biệt.”

Tôn Mạnh Huy cười hai tiếng, Vạn Côn nói tiếp: “Tôi và anh cách nhau quá xa, anh muốn ép tôi chết, tôi cũng chẳng có cách nào.”

“Có.” Tôn Mạnh Huy sửa lại: “Nhận lỗi, thành thật nhận lỗi.”

Vạn Côn nhìn hắn, im lặng hồi lâu mới nói: “Không được.”

“Tại sao?”

“Bởi vì tôi thấy, mặc kệ mẹ nó thế nào, Ngô Uy sẽ không bán đứng tôi.”

Tôn Mạnh Huy không cười .

Vạn Côn hít sâu một hơi, ánh mắt nhìn thoáng qua chậu hoa bên cửa sổ.

Vì ở trong phòng nên hoa vẫn còn gắng gượng khoe sắc, nhưng chẳng bao lâu nữa cũng tàn. Đó là một đóa hoa vàng nhỏ xíu, cuống hoa rũ xuống, màu cũng nhợt nhạt, lặng lẽ đứng một bên, giống như dáng người mảnh mai của ai đó đang cúi đầu nghe bọn họ nói chuyện, lặng lẽ chờ kết quả.

“Nếu.” Tôn Mạnh Huy nhấn mạnh từng chữ: “Nếu cậu đoán sai, nếu thằng nhóc đó bán đứng cậu, thì cậu làm thế nào?”

“Đó là do tôi nhìn lầm, không làm sao cả.”

“Ba cậu muốn đoạn tuyệt quan hệ với cậu, biết không?”

“…” Vạn Côn cắn răng: “Còn gì nữa?”

“Hử?”

“Còn chuyện gì thì nói hết đi.”

Tôn Mạnh Huy cười: “Hết rồi, chỉ từng đó thôi. Tối qua luật sư liên lạc với ông ta, ông ta nghe thấy số tiền liền bảo không có quan hệ với cậu, nói cậu đã trưởng thành, không liên quan gì đến gia đình nữa. Tôi nói…” Tôn Mạnh Huy nghẹo cổ nhìn cậu, đánh giá một câu: “Cậu thật mẹ nó thảm.”

Vạn Côn cúi đầu, nhìn nền đất. Tôn Mạnh Huy ngồi lại sô pha, châm điếu thuốc, Vạn Côn nói với hắn: “Cho tôi một điếu.”

Tôn Mạnh Huy giơ gói thuốc, Vạn Côn rút một cây, châm lửa.

Tôn Mạnh Huy nói: “Đi đi, không lâu nữa cậu sẽ nhận được thư mời của chúng tôi.”

Vạn Côn rít một hôi thuốc, ánh mắt vẫn nhìn trên nền đất.

“Tôi giải thích, có thể bỏ qua cho tôi được không?”

Tôn Mạnh Huy cười: “Còn phải xem tâm tình của tôi nữa.”

Vạn Côn rời khỏi công trường Huy Vận. Sáng nay ăn điểm tâm cùng Hà Lệ Chân, vì khá bận nên hai người không thân thiết được, chỉ đến lúc sắp đi, Vạn Côn mới hôn cô một chút.

Mà nay, những chuyện đó như cách xa cả thế giới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.