Sinh Thời

Chương 5: Chương 5




Vạn Côn và Ngô Nhạc Minh?

Trong đầu Hà Lệ Chân ngay lập tức hiện lên tên của hai người này. Cô đang muốn nhìn kĩ hơn hai bóng dáng kia thì sau lưng có người vỗ vai: “Làm gì vậy? Mọi người đều giải tán rồi.”

“Hả…vâng.” Hà Lệ Chân cười với người giáo viên kia sau đó theo mọi người đi về dãy phòng học.

Hà Lệ Chân quay lại phòng làm việc, giở thời khóa biểu của mình ra coi, chiều nay có tiết ngữ văn của lớp 12-6.

Cô ngồi tại chỗ soạn bài, đến khi chuông hết tiết một vang lên, giáo viên chủ nhiệm lớp 12-6 Hồ Phi nhăn mặt nhăn mày bước vào văn phòng. Bành Thiến ngẩng đầu khỏi chiếc gương, đùa: “Sao vậy thầy Hồ, mặt mày như đưa đám thế.”

Hồ Phi phẩy tay: “Thôi đi, đừng nói nữa, thật sự tôi không hiểu nổi những học sinh này tới trường còn có nghĩa lý gì nữa.”

Hà Lệ Chân chen vào hỏi: “Thầy Hồ, chuyện gì vậy?”

Hồ Phi ngồi xuống chỗ của mình uống nước, Bành Thiến hỏi cô: “Cô biết Vạn Côn và Ngô Nhạc Minh đi học rồi không?”

Hà Lệ Chân nghĩ thầm, đúng là hai em đó.

Bành Thiến nhìn thấy biểu hiện của cô: “Đừng gấp, cô sẽ gặp chúng sớm thôi.”

Hồ Phi đứng bên cạnh dằn ly nước xuống bàn làm hai cô giáo trong phòng giật nảy mình.

“Gì vậy thầy Hồ.” Bành Thiến nói: “Tức đến thế sao.”

Hồ Phi quay lại, chỉ tay ra ngoài cửa: “Chút nữa cô đi thì thấy.”

“Thấy cái gì?”

Hồ Phi giơ tay chỉ ngoài cửa: “Cô nhìn cổng xem!”

Văn phòng của các giáo viên lớp mười hai quay mặt về hướng nam, đối diện cửa sổ là sân thể dục, đứng trên hành lang có thể nhìn thẳng ra cổng trường.

Hà Lệ Chân không hiểu hỏi: “Cổng làm sao?” Cô thấy hơi tò mò, bèn tự đứng lên đi lại phía cửa. Cô vừa đi thì Hồ Phi đứng phía sau tức tối nói: “Nếu không thích thì đừng tới! Tới rồi còn đem theo một đống chuyện, trường học là nơi cho chúng nó kiếm chuyện chắc!?”

Hà Lệ Chân đã bước ra hành lang trong tiếng chửi mắng tức giận của Hồ Phi, từ cửa sổ gần nhất nhìn ra ngoài.

Ngoài cổng trường có khoảng năm, sáu người, vì khoàng cách quá xa, nên Hà Lệ Chân nhìn không rõ hình dáng của những người đó, nhưng nhìn họ có vẻ còn trẻ, quần áo như những tên lưu manh, tóc tai nhuộm đủ màu sắc, vài người dựa vào cổng trường, vài người thì ngồi chồm hổm, giống như đang đợi ai đó. Trường Dương Thành không có bảo vệ gác cổng, thỉnh thoảng có một hai người tạp vụ đi trong sân cũng làm như không nhìn thấy.

Hà Lệ Chân quay vào văn phòng, hỏi Hồ Phi: “Thầy Hồ, họ là ai thế?”

Hồ Phi còn đang bực mình nên Bành Thiến giải thích thay: “Chắc là tới để kiếm chuyện đấy. Toàn là một lũ du côn, trước đây chúng từng đánh nhau với Vạn Côn.”

Hồ Phi ngồi bên cạnh cười khẩy: “Một đám bỏ đi, không chịu học hành, sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện, bắt chúng nó đi tù hết đi!”

Hà Lệ Chân im lặng.

Nghề gõ đầu trẻ này càng ngày càng khó làm, hai chữ “trách nhiệm” quá nặng nề, dù trường học tốt hay không tốt thì đều e ngại xảy ra vấn đề trong việc quản lí học sinh. Cho nên cũng không thể trách Hồ phi tức giận như vậy, nói sao đi nữa thì anh ta cũng là thầy chủ nhiệm lớp Vạn Côn, nếu có chuyện xảy ra thật thì người chịu trách nhiệm đầu tiên chính là anh ta.

“Chắc sẽ không có chuyện gì đâu.” Bành Thiến an ủi Hồ Phi: “Cũng tới kiếm chuyện nhiều lần rồi nhưng đâu đã xảy ra chuyện gì.”

Hồ Phi hừ một tiếng, đúng lúc chuông vào học vang lên, anh ta bèn cầm sách giáo khoa lên lớp.

Đợi anh ta đi rồi Bành Thiến mới thè lưỡi nói: “Tính khí của thầy Hồ càng càng ngày càng cáu kỉnh.”

Hà Lệ Chân nói: “Không trách anh ấy được.”

Bành Thiến nhìn Hà Lệ Chân nói: “Vừa rồi không phải tôi nói đế an ủi anh ta, mà là thật sự sẽ không có chuyện gì cả.” Cô ấy xoay ghế qua nói khẽ với Hà Lệ Chân: “Nói cho cô biết nhé, tôi đã từng chứng kiến chúng đánh nhau, trình độ không tệ tí nào.”

Bành Thiến nói xong thì chờ Hà Lệ Chân hỏi chi tiết cuộc ẩu đả, nhưng điều Hà Lệ Chân quan tâm lại không phải điều này, cô trợn mắt: “Cô nhìn từng nhìn thấy? Sao cô không cản chúng lại.”

“Gì cơ.” Bành Thiến khinh thường: “Tôi đâu đi lo chuyện bao đồng.”

Hà Lệ Chân nhìn cô ta không nói, tay cô vô thức giở tập tư liệu của các học sinh. Bành Thiến nhún vai, nói thêm: “Đều là một lũ trẻ trâu, chắc coi phim nhiều quá, sinh ra nhiều hoocmon, nên phải đi kiếm người đánh nhau.”

“…”

Hà Lệ Chân nhìn lướt qua tài liệu trên tay, vừa mới nhìn thấy cô đã kinh ngạc, sau đó hỏi Bành Thiến: “Vạn Côn đã hai mươi tuổi rồi sao?”

“Ừ, cậu ta nghỉ học 1 năm, lại ở lại một lớp, nhập học cũng trễ.” Bành Thiến than một tiếng: “Học sinh lớp 12-6 chắc có đứa đều trưởng thành hết rồi, dù sao cũng toàn lưu ban cả mà.

“…”

Hà Lệ Chân không nói chuyện nữa, cô đặt tập hồ sơ học sinh sang bên cạnh rồi ngồi đọc sách.

Còn hai tiết nữa, trong vô thức Hà Lệ Chân nghĩ cô cũng sẽ đi xem thử cậu học sinh khiến Hồ Phi đau đầu kia ra sao.

Thật lòng, lúc đó Hà Lệ Chân cũng không có để ý tới Vạn Côn, dù sao cũng đã là một học sinh học cấp ba rồi nên tính tình háo thắng, thêm một chút ấu trĩ trẻ con, những điều này đều có thể hiểu được.

Tiết đầu tiên buổi chiều, Hà Lệ Chân đi đến lớp 12-6 khi chuông vào học reo lên.

Lớp 12-6 nằm ở cuối dãy. Nửa vách tường trên hàng lang được quét sơn xanh lục, bên dưới đầy các vết chân đạp lên, phần tường trắng phía trên cũng không thua kém, toàn là những vết tròn tròn.

Lúc tới trước cửa lớp 12-5, Hà Lệ Chân chợt nghe thấy có tiếng ồn ào vang lên trong lớp 12-6.

Có vẻ như hôm nay lớp học náo nhiệt hơn bình thường, cho nên đến khi Hà Lệ Chân đã bước vào lớp rồi mà tiếng huyên náo trong phòng học vẫn chưa chịu dừng lại.

Vài cậu học sinh đều vây xung quanh chỗ ngồi phía cuối lớp tán gẫu, giọng nói rất lớn, các cô bé cũng ngồi túm tụm, sôi nổi bàn về các loại mỹ phẩm của các ngôi sao.

Ngay khi bước vào phòng học, ánh mắt cô đã bất giác nhìn về chỗ ngồi phía cuối lớp.

Qua khe hở giữa hai cậu học sinh, Hà Lệ Chân nhìn thấy một khoảng áo sơ mi trắng. Có lẽ vì tuổi tác nên vóc người của cậu ta trông có vẻ to hơn các em học sinh khác. Lúc này Vạn Côn nghiêng đầu qua không biết đang nói gì với một bạn học khác.

Dường như cảm thấy gì đó, cậu ta đột nhiên quay đầu lại.

Hai cậu bạn trước mặt Vạn Côn vẫn còn đang đùa giỡn, khi thân người họ di chuyển, tầm mắt Hà Lệ Chân và Vạn Côn khi thì bị ngăn trở khi thì đối diện nhau.

Có lẽ chỉ trong khoảng thời gian rất ngắn hoặc có thể đã qua rất lâu, Hà Lệ Chân cảm giác dường như không gian bị đông lại.

Vạn Côn ngồi trên ghế, hai tay đút vào túi, cửa sổ ngay cạnh cậu ta đang mở, ánh mặt trời bên ngoài hắt ánh sáng lên chiếc áo sơ mi trắng của học sinh, sáng lóa như phản quang. Gió lùa qua màn cửa sổ cũ nát, góc màn phất lên cằm Vạn Côn, mà cậu ta cũng không nhúc nhích.

Trong đầu Hà Lệ Chân không thể ngăn nổi một hình ảnh dần hiện lên.

Lần đó khi cô quay đầu nhìn lại.

Người đó ngồi chồm hổm trước cửa tiệm tạp hóa, trên đầu là ngọn đèn trắng sáng, ngày hôm đó không có gió, cậu ta hút thuốc, khói thuốc bồng bềnh trôi lên cao.

Vạn Côn và cô nhìn nhau mấy giây, sau đó cậu ta cụp mắt xuống. Hà Lệ Chân cũng quay đầu đi, nhưng bàn tay đang ôm sách giáo khoa của cô dần dần xiết chặt lại, cô máy móc bước về phía bục giảng, mỗi khi bước thêm một bước bên tai cô cũng càng thêm nóng lên. Đến khi cô đứng trên bục giảng, cô không dám ngước đầu lên nữa.

Học sinh dưới lớp vẫn còn làm ầm ĩ. Ngô Nhạc Minh nói chuyện với người ngồi bên cạnh, sau đó nghiêng qua cười với Vạn Côn: “Chút nữa đi nhé? Đừng để bọn nó chờ lâu?”

Vạn Côn không trả lời, ngón tay dài kẹp chiếc bút bi quay quay, không biết đang nghĩ gì.

“Này?” Ngô Nhạc Minh huých cậu ta: “Nghĩ gì vậy?”

Đầu bút gõ lên bàn, Vạn Côn liếc sang: “Cậu nói cái gì?”

“Em nói hay là mình ra sớm chút đi, đám Trình Nguyên đã đứng trước cổng trường từ sáng rồi.”

Vạn Côn cười cười: “Sớm cái gì, hôm nay trời nóng quá, tối rồi tính.”

“Được thôi, vậy cứ cho chúng nó chờ.”

Hà Lệ Chân đứng trên bục giảng vỗ vỗ tay: “Mọi người im lặng, bắt đầu học nào.”

Cuối cùng các học sinh cũng ý thức được sự tồn tại của Hà Lệ Chân, tiếng nói chuyện dần nhỏ lại.

Cho đến khi phòng học yên tĩnh, các học sinh đều ngồi yên nhìn cô. Hà Lệ Chân mới nhìn khắp lớp, cố tình tránh chỗ ngồi trong góc kia, sau đó cúi đầu mở sổ điểm danh.

Các lớp khác đều không cần điểm danh mỗi ngày nhưng lớp 12-5 và 12-6 không giống vậy. Bởi vì số học sinh mỗi ngày cúp tiết của hai lớp này quá nhiều nên cần phải điểm danh thường xuyên.

Hà Lệ Chân gọi tên theo thứ tự, khi gọi tới Ngô Nhạc minh, cô nghe thấy một tiếng hô to: “Có…!”

Hà Lệ Chân tò mò ngẩng đầu lên, là một học sinh cô chưa từng gặp trước đây, trông cao ráo, nhưng vẫn gầy hơn người ngồi bên cạnh một chút. Cậu ta mặc quần đồng phục nhưng áo lại không phải áo đồng phục, cậu ta hô có xong còn huơ tay lên với cô: “Cô ơi lần đầu tiên em gặp cô đấy!”

Vài học sinh cười ầm lên, Hà Lệ Chân giữ vẻ mặt nghiêm túc nói: “Yên lặng nào.”

Cô lại cúi đầu. Thật ra cô không biết tại sao mình làm vậy, còn lại một cái tên nữa.

“Vạn Côn.”

“Có.”

So với hình thức bên ngoài thì giọng nói của cậu ta càng không giống với của một học sinh cấp ba. Giọng trầm, nhạt và không nghe ra cảm xúc gì.

Hà Lệ Chân nhớ lại buổi tối hôm đó, cậu ta bước ra khỏi hàng người, ngồi xuống bên cạnh cô hỏi cô bằng giọng điệu này, cô có muốn hát không.

Hà Lệ Chân nhớ lại điều này, lỗ tai càng nóng hơn, cảm giác lúng túng khó có thể diễn tả bằng lời đang hành hạ cô. Cô không nhìn Vạn Côn mà giấu diếm quay người đi, dối diện với tấm bảng đen nói: “Chúng ta bắt đầu học, mọi người mở sách…”

Khi cô viết chữ lên bảng cũng nghe thấy tiếng lật sách loạt xoạt phía sau.

Vạn Côn nhìn hình dáng gầy gò phía trên bục giảng, quần áo hôm nay Hà Lệ Chân mặc hoàn toàn giống như hôm cô đến Tú Quý, một chiếc áo sơ mi tay lở màu ngà ngà, và một chiếc quần vải lanh.

Vạn Côn nhìn một cái lại cúi đầu, khẽ vứt cây bút bi trong tay lên bàn, sau đó duỗi đôi chân dài đạp vào bàn tách xa ra khỏi chiếc ghế.

Ngô Nhạc Minh nhìn thấy bèn hỏi nhỏ: “Anh sao vậy?”

Vạn Côn không trả lời mà nhìn ra sân tập đầy bụi ngoài cửa sổ. Ánh nắng chói chang làm cậu ta hơi nhíu mày, lầm bầm mắng: “…Chết tiệt.”

Ngô Nhạc Minh thấy lạ nhân lúc Hà Lệ Chân cúi đầu nói bèn kéo lấy Vạn Côn: “Này, anh sao vậy?”

Vạn Côn quay lại nói với cậu ta: “Tối hết giờ học anh còn có chuyện.”

“Chuyện gì vậy?”

Vạn Côn không nói, Ngô Nhạc Minh nói: “Tìm đám Trình Nguyên hả?”

Vạn Côn nhíu mày, mất kiên nhẫn. Ngô Nhạc Minh nói: “Chúng nó nghe nói anh về thì chạy qua đây, anh thấy phiền thì chúng ta tránh đi nhé? Nhưng hơi mất mặt, nếu nói ra…”

“Minh.”

Ngô Nhạc Minh dừng lại nhìn sắc mặt Vạn Côn nói: “Có chuyện gì vậy?”

Vạn Côn ngoắc ngón tay, Ngô Nhạc Mình nghiêng người qua, Vạn Côn nói nhỏ vào tai cậu ta mấy câu.

“Cái gì…?” Ngô Nhạc Minh la khẽ, mở to mắt nhìn Vạn Côn: “Thật chứ?”

Vạn Côn dựa vào ghế, Ngô Nhạc Minh nhìn Hà Lệ Chân đang giảng bài phía trước, vẻ mặt ngạc nhiên hết sức.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.