Thượng tướng Cơ nghe thấy thế, sắc mặt lập tức trở nên nghiêm trongj, nói:
- Điều này chỉ sợ rất khó, nếu như chỉ là đưa cho cá nhân ta thì không
sao, nhưng nếu lại đưa cho các lãnh đạo quốc gia làm thức ăn hàng ngày
thì không dễ đâu. Cậu nên biết, lãnh đạo quốc gia đối với nước cộng hòa
Viêm Hoàng chúng ta đều là những trụ cột vững vàng, để phòng ngừa những
nguy hiểm không cần thiết xuất hiện, đồ ăn của các lãnh đạo đều được
kiểm tra cẩn mật. Hơn nữa, nếu dùng danh nghĩa một công ty đưa tặng thì
cũng không dễ dàng được tiếp nhận thế.
Tề Nhạc vuốt cằm nói:
- Những chuyện này con cũng đã nghĩ qua, cũng biết chuyện này rất khó
khăn. Chỉ là, với tư cách là một công dân của nước cộng hòa Viêm Hoàng
này, con hy vọng có thể góp vài phần sức lực cho đất nước. Còn có mấy
việc con dám cam đoan, hoa quả do tập đoàn Kỳ Lân chúng con sản xuất có
thể nói là độc nhất vô nhị trong cả nước, thậm chí là trên toàn thế
giới. Thành phần dinh dưỡng trong đó căn bản không phải những loại hoa
quả hiện tại có thể sánh bằng. Cái hộp gấm mà con đưa tới là hộp quà
dành cho khách quý, trong đó có ba loại hoa quả, là sản phẩn đại diện
cho tập đoàn chúng con. Quả ở tầng trên cùng là quả Ngọc bích, là cực
phẩm trong loạt hoa quả bảo thạch. Ở tầng giữa là quả Phỉ thúy, là cực
phẩm trong dòng hoa quả Phỉ Thúy, còn ở tầng dưới cùng là quả Thủy tinh
Tím, trong loại quả thủy tinh tím. Chúng đều có dược hiệu khác nhau. Bác trai, nếu bác tin con, trước tiên bác có thể nếm thử cùng với bác gái
xem sao, con nghĩ, một chút hoa quả này cũng đủ để bác cảm nhận được sự
thay đổi của cơ thể rồi. Con là thật lòng hi vọng các lãnh đạo quốc gia
chúng ta có thể khỏe mạnh hơn mới tới tìm bác đưa ra đề nghị này, cũng
không có ý gì khác. Con cũng chẳng cần quốc gia nhận hoa quả của con
xong lại phải ủng hộ cái gì, tặng hoa quả là một chuyện, chỉ cần các
lãnh đạo đồng ý, con có thể tiến hành tư mật, nghiêm khắc giữ bí mật.
Vừa nói, Tề Nhạc vừa lấy ra các bản báo cáo kiểm nghiệm của trung tâm
kiểm nghiệm quốc gia đối với toàn bộ ba loại hoa quả của tập đoàn Kỳ
Lân. Đấy cũng chính là cơ quan kiểm nghiệm có uy tín nhất của nước cộng
hòa Viêm Hoàng rồi.
Thượng tướng Cơ nhìn Tề Nhạc, ánh sáng trong mắt đã dần trở nên nhu hòa hơn:
- Khó được cậu có lòng như vậy, được rồi, ta liền thử một lần.
Tề Nhạc mỉm cười đứng lên, nói:
- Bác trai, con sẽ không quấy rầy bác nghỉ ngơi nữa, những báo cáo kiểm
nghiệm này, còn có bản kiểm nghiệm làm thức ăn cho con người, bác xem
rồi dùng thử xem, coi như là một phần hiếu tâm của con cùng Minh Minh
với bác và bác gái.
Cơ Trường Minh nhẹ gật đầy, đứng lên, nói:
- Thay ta chăm sóc Minh Minh cho tốt, có thời gian thì cùng nó về thăm
nhà thường xuyên một chút, dù sao ta cũng chỉ có một đứa con gái là nó
mà! Tề Nhạc, trước đó mấy ngày cậu đã làm gì đó ở mấy nước phương tây, tuy rằng ta không biết chính thức đã xảy ra chuyện gì, nhưng cậu đã
được quốc gia coi trọng, đôi khi cũng phải tận lực lấy lợi ích quốc gia làm trọng, cậu hiểu không?
Tề Nhạc thản nhiên cười nói:
- Bác trai, cái khác con không dám nói, nhưng có một số chuyện con có thể cam đoan với bác, bất luận là lúc nào, con vẫn luôn là con cháu Viêm
Hoàng, trong người mang dòng máu của Viêm Hoàng chúng ta.
Cơ
Trường minh đưa Tề Nhạc tới hẳn cửa mới dừng bước, nhìn Tề Nhạc vào
thang máy đi xuống, trong đầu ông vẫn luôn quanh quẩn câu nói cuối cùng
của Tề Nhạc kia, ánh mắt càng có thêm mấy phần nhu hòa:
- Thật là đứa trẻ ngoan, không biết những hoa quả này của nó mang lại ngạc nhiên gì cho mình đây.
Đóng cửa lại, Thượng tướng Cơ trở lại đại sảnh cầm những báo cáo kiểm nghiệm lên xem.
Từ biệt thự của thượng tướng Cơ ở khu quân sự quản chế, Tề Nhạc trực
tiếp lái xe tới tổng bộ của tập đoàn Kỳ Lân. Trước đó mình lăn lộn ở mấy nước phương tây, toàn bộ tập đoàn để lại cho đám Tuyết Nữ, Văn Đình,
cùng Như Nguyệt xử lý. Bản thân mình là tổng giám đốc tập đoàn, thậm chí mặt còn chưa thèm ló ra xem. Giờ vất vả lắm mởi trở lại, hơn nữa mục
đích chủ yếu là vì tập đoàn, cũng nên bỏ ra chút công sức đi, cũng không thể lại để cho một mình Tuyết Nữ vất vả.
Cũng may là cảm giác
phương hướng của Tề Nhạc rất tốt, hắn thuận lợi đí tới văn phòng của
tập đoàn Kỳ lân, với số vốn chỉ một trăm triệu của tập đoàn Kỳ Lân thì
không thể nào mua hẳn một tòa văn phòng, sau khi Như Nguyệt chọn lựa
liền thuê lấy tầng thứ ba của toà nhà văn phòng hạng hai ở trung tâm
thành phố, dùng để làm văn phòng làm việc.
Tề Nhạc cũng chẳng
lo chuyện của thượng tướng quân kia, dù sao, hắn vấn luôn vô cùng tin
tưởng hoa quả nguyên sinh thái kia. Chỉ cần thượng tướng nếm thử xong
thấy hiệu quả của nó không tệ thì mọi chuyện cũng dễ dàng hơn rồi. hắn
cũng không tin những lãnh đạo quốc gia lại buôn tha cho những thứ đồ tốt như vậy.
Tề Nhạc trực tiếp đi tới đại sảnh văn phòng, liền hấp dẫn sự chú ý của mọi người. Dù sao cả mái đầu bạc trắng kia cũng rất
độc rồi, lại còn đối lập hoàn toàn với bộ quần áo đen toàn thân nữa, nếu dùng những câu hiện tại người ta thường nói, thì đúng là “khốc” mà.
Tề Nhạc đã quen dần với những ánh mắt như vậy, cố gắng khống chế tinh
thần lực của mình tạo thành nhân vật có khí chất lạnh như băng, lạnh
nhạt đi tới đợi thang máy.
Đinh một tiếng, thang máy mở ra, người từ bên trong cũng đi ra, vặn đối mặt với Tề Nhạc. Trong lúc giao nhau đó, người kia không khỏi khẽ “a” lên một tiếng, nhìn Tề Nhạc.
Tề Nhạc cũng sửng sốt, hắn biết người này, là một phụ nữ, hơn nữa còn là
một phụ nữ vô cùng xinh đẹp lại khí chất cực kỳ ưu nhã. Lúc trước, hắn
cùng Như Nguyệt tham gia cuộc đấu giá, Như Nguyệt đã từng giới thiệu với hắn, người này tên là Nguyệt Quan, là chị dâu tương lai của Như Nguyệt. Nguyệt Quan mặc bộ trang phục công sở màu xanh nhạt, tóc dài búi lên
đỉnh đầy, nhìn có vẻ vô cùng khéo léo.
- Hả, trời ạ, anh lại đi nhuộm tóc thành màu trắng, thật là giỏi!
Câu nói của Nguyệt Quan chẳng có chút dáng vẻ nào của một người phụ nữ hai
mười bảy, hai mươi tám tuổi cả, trông cô bây giờ giống như một cô gái
nhỏ xinh vậy.
Tề Nhạc cười khổ nói:
- Xin chào, chị Nguyệt Quan.
Nguyệt Quan nhìn người đàn ông Tề Nhạc từ trên xuống ngoại hình thì cũng
không kém Trương Thông Khiếu là mấy mà toàn thân mang vẻ tang thương, có vẻ hấp dẫn đặc biệt, trong lòng không khỏi âm thầm tán thưởng. Khó
trách sao Như Nguyệt lại có thể vừa ý hắn ta, trong lòng hơi động, dường như nhớ ra điều gì, vỗ vỗ cái trán của mình, nói;
- Hóa ra là ông chủ tới, tôi cũng sắp quên cái tập đoàn Kỳ Lân này thuộc về anh mất.
Chuyện Tề Nhạc là ông chủ của tập đoàn Kỳ Lân này có lẽ là bí mật với người
khác, những Nguyệt Quan là người phụ nữ của Trương Thông Khiếu sao lại
có thể không biết chứ?
Tề Nhạc mỉm cười nói:
- Sao thế? Chẳng lẽ ông anh rể kia của tôi để cô tới giám sát xem tôi có trả tiền lại hay không sao?
Nguyệt Quan hừ một tiếng, nói;