Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần

Chương 910: Chương 910: Bác trai, cháu tới để hối lộ. (3)




Tề Nhạc nói:

- Chúng ta xem như không mưu mà hợp rồi, tôi cùng chuẩn bị đưa nó lên thành dòng sản phẩm cao cấp. Chị Nguyệt Quan, chị cho rằng chúng ta nên đặt giá ra sao thì hợp nhỉ?

Nguyệt Quan không chút do dự nói:

- Ba dòng quả Vương tôi cho rằng nên để giá tầm một nghìn Viêm Hoàng tệ, mà những dòng còn lại cũng không thể thấp hơn năm trăm. Chỉ có như vậy mới có thể tỏ rõ sự cao quý của sản phẩm công ty chúng ta, hơn nữa, giá này cũng coi như là hợp lý, luôn sẽ có người mang tâm lý ham của lạ mà tìm mua. Chỉ cần sản phẩm của chúng ta có hiệu quả thật tốt thì chẳng sợ họ không mua tiếp nữa. Chỉ cần chúng ta thành công tìm được nguồn tiêu thụ thì rất nhanh có thể hồi lại vốn ban đầu. Đường dây tiêu thụ càng tăng lên, công ty có thể đi vào quỹ đạo, dần dần phát triển.

Tề Nhạc đứng lên, nói:

- Được rồi, giá cả thì cứ quyết định như thế đi, tôi tới chỗ Tuyết Nữ xem một chút. À, đúng rồi, giá mà chị vừa nói, từ Viêm Hoàng tệ đổi thành Đô la Mỹ là được rồi.

- Được rồi! Á! Anh mới nói cái gì?

Nguyệt Quan trợn mắt há hốc mồm nhìn người đàn ông cao lớn đang đứng trước mặt mình:

- Tề Nhạc, anh không nói nhầm chứ. Một nghìn đô một quả? Trời ạ! Anh đang bán vàng hay sao thế?

Tề Nhạc ngạo nghễ nói:

- Sản phẩm của công ty vốn còn quý hơn cả vàng, bởi vì chúng nó đều là độc nhất vô nhị, nếu như không thành lập giá cao như thế, làm sao có thể thể hiện được sự cao quý của sản phẩm chúng ta chứ?

Nguyệt Quan giật mình nói:

- Anh không phải là làm thật chứ. Anh phải hiểu, giá như vậy sẽ làm cho rất nhiều khách hàng của chúng ta chùn bước đó. Ăn một quả mà phải bỏ ra một ngàn đô la Mỹ. Trời ạ! Ai có thể chấp nhận được giá này chứ?

Tề Nhạc nhoẻn miệng cười nói:

- Luôn sẽ có người chịu tiêu tiền mà. Tôi đã tính tốt lắm rồi, giai đoạn đầu sẵn sàng bù lỗ, nhưng mà, chị Nguyệt Quan, chị cũng đừng quên, hoa quả mà chúng ta bán, với giá như vậy, chỉ cần bán được một quả cũng làm giảm đi thành phẩm của chúng ta trên diện rộng, chỉ cần bán được một phần mười số hoa quả thì chũng ta đã có thể thu được rất nhiều lợi nhuận rồi. Nguồn tiêu thụ từ từ sẽ đến, giá cả cũng phẩm chất của chúng ta là độc nhất vô nhị, không thể thay đổi. À, đúng rồi, vừa rồi hình như chị nói giá còn đắt hơn cả vàng, thế thì chúng ta càng có lợi hơn. Không bằng, giá của Quả Vương chúng ta liền lấy giá ngang bằng giá vàng đi, thế sao? Dùng cân nặng để tính.

- Tề Nhạc, anh điên rồi hay sao? Trời ạ, anh điên thật rồi. Được rồi, vẫn lấy theo giá Đô la Mỹ theo ý anh như vừa rồi đi. Giờ đây tôi bắt đầu thấy hối hận vì đã đồng ý với Như Nguyệt tới đây giúp anh rồi.

Trong giọng nói của Nguyệt Quan mang theo vẻ tức giận.

Tề Nhạc mỉm cười, nói:

- Được rồi, chị Nguyệt Quan, chị nhất định phải có lòng tin với sản phẩm của chúng ta. Đừng quyên, chị là phó tổng giám đốc mà! Tôi đi tìm Tuyết Nữ đây, vừa rồi hình như chị muốn đi ra ngoài, chị đi làm việc của chị đi.

Vừa nói, Tề Nhạc trực tiếp đi ra ngoài.

- Chờ một chút.

Nguyệt Quan đột nhiên gọi Tề Nhạc lại, sắc mặt cô có vẻ hơi lúng túng, cái giá Tề Nhạc thành lập đã đủ bất hợp lý rồi, đúng là làm cô khó tiếp nhận. Nhưng mà, dù sao cô cũng chỉ là một giám đốc quản lý, giá cả cuối cùng ra sao cũng chỉ có thể để tổng giám đốc trên danh nghĩa Tề Nhạc này quyết định.

- Còn có chuyện gì sao?

Tề Nhạc dừng bước, nhìn về phía Nguyệt Quan.

Nguyệt Quan nói:

- Anh gọi điện cho Trương Thông Khiếu đí, anh ấy hình như có chuyện quan trọng gì đó tìm anh đó.

Tề Nhạc sững sờ, lúc này mới nhớ tới lời dặn dò của chú Chu:

- Xem trí nhớ của tôi này, được rồi, đợi chút tôi gọi điện cho anh vợ xem sao. Cảm ơn chị, chị Nguyệt Quan.

Nhìn bóng lứng Tề Nhạc rời đi, Nguyệt Quan không khỏi bất đắc dĩ một hồi:

- Người này thật là, không phải điên thì cũng là thằng ngu. Lần trước hắn tiêu nhiều tiền như vậy mua đồ cho Như Nguyệt cũng đã đủ biến thái rồi, lần này còn đưa một cái giá chết người cho sản phẩm của công ty. Trời ạ! Hắn thật là thằng điên sao?

Tuy rằng ngoài miệng là nói như thế, nhưng trong lòng Nguyệt Quan có thể cảm giác được, giá mà Tề Nhạc đưa ra này hình như cũng có mấy phần có lý.

Tề Nhạc đi ra khỏi gian phòng của Nguyệt Quan đột nhiên nhớ tới mình cũng không biết phòng của Tổng giám đốc ở đâu, nhưng điều này cũng chẳng làm khó hắn được. Với năng lực Tự Nhiên Chi Nguyên của hắn, muốn tìm được Tuyết Nữ thật sự quá dễ dàng, hơi động tinh thần lực một chút liền tìm được phương hướng của phòng Tổng giám đốc.

Trước đó Nguyệt Quan đưa Tề Nhạc đi thăm văn phòng Kỳ Lân đã khiến cho rất nhiều người chú ý. Không biết lúc trước Như Nguyệt, Văn Đình cùng Tuyết Nữ thành lập ở giai đoạn trụ cột có phải là dựa theo mô hình kinh doanh của công ty cô không nữa, Tề Nhạc đưa mắt nhìn quanh, còn tưởng rằng mình đi nhầm vào Nữ Nhi Quốc mất, cơ hồ khoảng tới chín mươi phần trăm nhân viên đều là nữ. Hơn nữa, đều là những cô gái trẻ, lúc này toàn bộ chín mươi phần trăm nhân viên đó đều đang dán mắt lên nhìn Tề Nhạc. Chẳng lẽ, màu mái tóc mình thật sự hấp dẫn người khác thế sao? Tề Nhạc đưa tay lên sờ sờ vào mái tóc, ngẫm nghĩ xem lúc về có nên đi nhuộm lại thành tóc đen hay không.

Còn chưa đi tới phòng làm việc của tổng giám đốc, Tề Nhạc đã nghe được giọng nói của Tuyết Nữ. Giọng cô lại khôi phục vẻ lạnh như băng lúc trước, lạnh lùng tuyên bố mệnh lệnh gì đó.

Đi tới cửa phòng làm việc, Tề Nhạc gõ lên cửa và cái, giọng nói bên trong lập tức dừng lại, Tuyết Nữ nói:

- Mời vào.

Đẩy cừa vào, Tề Nhạc chứng kiến cảnh trong phòng lại càng không khỏi hoảng sợ. phòng làm việc của Tuyết Nữ cũng chỉ lớn hơn phòng làm việc của Nguyệt Quan một chút, toàn bộ trong phòng đều bày các loại hộp quà hoa quả, đều là do tự công ty thiết kế ra. Mà ở trước bàn làm việc của cô còn có ba cô gái, xem chừng đều là khoảng ba mươi tuổi, cùng đều là mặc một bộ đồng phục công sở.

Thấy người vào hóa ra là Tề Nhạc, sắc mặt Tuyết Nữ lập tức lộ vẻ vui mừng:

- A! Sao anh lại tới đây? Được rồi, các cô đi ra ngoài trước đi. Xử lý theo những gì tôi mới nói, bất luận thế nào, ba ngày sau, hội chiêu đãi ký giả của chúng ta nhất định phải được cử hành. Những cơ quan truyền thông không thể thấp hơn một trăm cơ quan, nhất là những cơ quan truyền thông quan trọng, bao gồm cả TV, mạng, hay là báo chí đều phải tận khả năng mời người tham gia.

- Vâng, tổng giám đốc.

Ba cô gái vội liếc về phía Tề Nhạc, mới ra khỏi cừa phòng Tuyết Nữ, trong lòng đều dang nghĩ, người đàn ông này chẳng lẽ là bạn trai của tổng giám đốc hay sao? Hình như đây là lần đầu tiên tổng giám đốc cười. Cảm giác thật là “khốc” mà!

- Thật là uy phong đấy! tổng giám đốc Tuyết của anh.

Tề Nhạc cười giỡn, đi tới cạnh bàn ngồi xuống.

Tuyết Nữ bước tới, trực tiếp ngồi trên đùi Tề Nhạc, hai tay ôm lấy cổ hắn, nói;

- Uy phong cái gì? không cho phép trêu đùa em.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.