- Đúng vậy! Tôi đúng là nghĩ như vậy, với tư cách là người thừa kế Nữ
Thần Athena. Tôi là một vị xử nữ thần, vì cam đoan huyết thống của mình, tôi phải làm như vậy. Tôi không thể mất đi lực lượng của mình. Mà ở
trên danh nghĩa trở thành vợ của anh là do anh bảo đảm. Chỉ có như vậy,
tôi nghĩ anh mới có thể chân chính tin tưởng tôi. Dù sao, với tư cách là vợ của anh, tôi làm sao có thể đi tổn thương anh? Cam đoan như vậy
chẳng lẽ còn không đủ sao?
Nhìn thật sâu Vũ Mâu, Tề Nhạc biết rõ, nàng có thể làm như vậy đã là nhượng bộ lớn nhất rồi. Phải biết, nàng là người thừa kế của Nữ Thần Athena ah! Tại Tây Phương chính là
tồn tại chí cao vô thượng, nàng nguyện ý thành vợ của mình trên danh
nghĩa thì tương đương với không tiếc suy giảm địa vị của mình với tất cả người phương Tây, không tiếc dùng danh tiết của mình làm đại giá, như
vậy còn chưa đủ sao? Nhìn Vũ Mâu, trong lòng của Tề Nhạc thật sự đã có
chút ít bội phục nàng rồi.
Nhìn song đồng màu tím của nàng,
Tề Nhạc biết rõ, nàng cố nhiên là vì tăng lên thực lực bản thân nhưng
đồng thời cũng là vì có thể lấy được tín nhiệm hoàn toàn của chính mình.
Nhìn bộ dáng do dự của Tề Nhạc, Vũ Mâu có chút hiểu sai ý, trong mắt toát ra một tia sầu bi nhàn nhạt:
- Thực xin lỗi, Tề Nhạc, tôi có thể làm được cũng chỉ có những thứ này. Ít nhất tại giai đoạn này, tôi chỉ có thể làm vợ trên danh nghĩa của
anh. Nếu một ngày Tây Phương không cần tôi thủ hộ nữa, tôi nhất định sẽ
thực sự trở thành vợ anh, được chứ? Không nên ép tôi nữa.
Nhìn biểu lộ buồn bã của nàng, coi như là tim như sắt đá sợ rằng cũng
phải hòa tan, huống chi trong lòng của Tề Nhạc vốn đối với nàng có hảo
cảm thật lớn. Đại não lập tức nóng lên, hắn không có lo lắng nhiều cái
gì, có thể làm cho Nữ Thần Athena thành vợ của mình trên danh nghĩa
thành vợ của một người phương Đông như chính mình đã tương đương với để
cho thủ hộ giả phương đông áp đảo thủ hộ giả phương tây rồi.
Người ta chịu hi sinh như vậy, chính mình một đại nam nhân có cái gì mà phải sợ sệt đây?
Nàng có thể tăng thực lực lên, chẳng lẽ mình không thể sao?
Cho dù sau này thật sự đối mặt khiêu chiến của nàng, mình cũng cần gì phải sợ hãi.
Nghĩ tới đây, Tề Nhạc không hề có do dự chút nào, kiên định gật nhẹ đầu, nói:
- Tốt, tôi đáp ứng cùng cô hợp tác.
Vũ Mâu đứng ở nơi đó, im im lặng lặng nhìn Tề Nhạc, cũng không bởi vì
hắn đáp ứng mà toát ra vẻ mặt kinh hỉ. Ánh mắt nàng nhu hòa nhìn tựa hồ
suy nghĩ cái gì, nhưng mà nội tâm của nàng vẫn vô cùng thâm thúy khiến
cho Tề Nhạc không cách nào nhìn thấu.
Vũ Mâu chậm rãi tiến
lên một bước, chủ động kéo bàn tay lớn của Tề Nhạc vuốt ve trên khuôn
mặt của mình. Cảm giác nhẵn mịn nơi lòng bàn tay rõ ràng truyền đến, làm cho trong lòng của Tề Nhạc không khỏi có chút run rẩy trong bỗng chốc.
Óng ánh óng ánh không chỉ có cảm giác co dãn kinh người mà còn thêm một
loại ôn nhuận đặc thù, cảm giác ấm áp thật sự là quá mỹ diệu căn bản
không cách nào dùng lời nói mà hình dung được. Cảm giác thành tựu rõ
ràng truyền vào trong óc, tựa như Vũ Mâu - người thừa thế thần cách của
Athena là một phụ nữ mà Tề Nhạc người thừa kế huyết mạch Kỳ Lân dù sao
chỉ cũng là nam nhân.
Một nam nhân bình thường đạt được một
nữ nhân hoàn mỹ như thế, trong lòng của hắn có thể không sinh ra cảm
giác thỏa mãn? Mặc dù có nguyên nhân rất lớn là bởi vì thân phận cùng
thực lực của hắn nhưng mà điều này cũng cũng đủ để thỏa mãn lòng hư vinh của hắn rồi.
Tề Nhạc vẫn không nhúc nhích, cũng không có thể hiện một mặt lưu manh của hắn, bởi vì hắn căn bản không muốn phá hư cảm giác hiện tại. Cái loại cảm giác điềm tĩnh mỹ diệu mỹ diệu này làm hắn say mê lấy từ tận đáy lòng.
- Thực xin lỗi, Tề Nhạc. Em biết rõ như vậy là không công bình với anh. Nhưng mà em cũng chỉ có thể nghĩ đến biện pháp như vậy mới khiến cho anh tín nhiệm em. Anh có thể hiểu
được lòng em không?
Vũ Mâu nói khẽ.
Tề Nhạc ân một tiếng, sự chú ý của hắn lúc này cũng đều đặt lên trên tay của mình.
Vũ Mâu thở dài một tiếng:
- Chúng ta đây mới là lần thứ hai gặp mặt, có lẽ anh sẽ cảm thấy em là một nữ nhân tùy tiện a.
- À? Không, không phải. Làm sao em lại nghĩ như thế? Nếu như nói trên
cái thế giới này chỉ có một người có thể xứng với em, như vậy ta tin
tưởng anh chính là một. Đã như vầy, em trở thành vợ của anh lúc đó chẳng phải chuyện thuận lý thành chương sao? Em đã tin tưởng anh như vậy, vì
lấy được tín nhiệm của anh mà bỏ ra một cái giá lớn như thế, cứ việc yên tâm a. Anh nhất định sẽ bảo vệ em an toàn trong một thời gian ngắn.
Vũ Mâu nhẹ nhàng gật nhẹ đầu, buông tay của Tề Nhạc ra rồi lùi một bước, nàng mỉm cười nói:
- Tề Nhạc, anh có biết không? Anh là người nam nhân thứ nhất đụng vào
được thân thể của em. Nếu như không phải nói như vậy, có lẽ em vẫn còn
không quyết định dùng phương pháp như vậy để cho anh tín nhiệm em.
- Là nam nhân đầu tiên đụng vào thân thể em.
Tề Nhạc kinh ngạc nhìn Vũ Mâu:
- Em muốn nói lúc chúng ta tại bên ngoài thần miếu ôm nhau sao? Anh lúc đó không phải cố ý nha.
Mỹ mâu của Vũ Mâu toát ra một tia quang mang bất đắc dĩ:
- Là không phải cố ý, anh biết, em đồng dạng cũng vô cùng rõ ràng. Không cần giải thích a.
Tề Nhạc xấu hổ cười, nói:
- Đúng, đúng, không cần giải thích. Bất quá, anh rất kỳ quái chính
là. Chẳng lẽ cha của em cũng chưa có chạm qua thân thể của em sao? Làm
sao em nói anh là người thứ nhất đụng vào thân thể em?
Trong mắt Vũ Mâu toát ra một tia sầu bi mãnh liệt:
- Đúng vậy, cha của em cho tới bây giờ đều không có đụng vào thân thể
em, thậm chí ngay cả mẹ em sau khi sinh hạ em cũng đã qua đời. Mười chín năm trước, lúc em giáng sinh, thần lực khổng lồ cắn nuốt thân thể của
bọn họ, mà cũng chính là bắt đầu từ khi đó em liền trở thành tiêu điểm
trong mắt thượng vị giả Hy Lạp.
- Nguyên lai em cũng là cô nhi.
Đồng dạng làm một cô nhi, nhìn Vũ Mâu, Tề Nhạc lập tức toát ra thương cảm đồng tình.
Vũ Mâu buồn bã lắc đầu:
- Không, em và anh là không giống nhau. Ít nhất, anh chỉ là một cô nhi. Nhưng mà, em cũng rất rõ ràng cha mẹ của em là bởi vì em giáng sinh mới chết đi. Tuy rằng em kế thừa thần cách của Nữ Thần Athena, nhưng mà,
đám người thực sự bởi vì điều này mà chết đi. Chính là em đã hại cha mẹ
mình...
Nhìn thấy sự bi thương trong mắt Vũ Mâu, trong lòng
Tề Nhạc không khỏi đau xót. Hắn đi đến trước, nhẹ nhàng đem nàng ôm vào
ngực mình vỗ về:
- Khóc lên đi, như vậy sẽ dễ chịu một chút. Điều này không phải là do em muốn, lúc mới ra sinh em làm sao có quyền lựa chọn?
- Nếu như cho em một lựa chọn, em thà rằng làm người bình thường.
Nói đến đây, Vũ Mâu không thể kìm được bi thương trong lòng, nghẹn ngào khóc rống lên. Hai tay ôm eo của Tề Nhạc, phảng phất như là chết đuối
vớ được cọc. Nàng lúc này vô cùng bất lực và bi thương.