Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần

Chương 655: Chương 655: Chiến sĩ cầm tinh trâu, Mạc Thanh Sam. (3)




Kỳ Lân kính bắn ra, phong vân lực bộc phát, đem Mạc Địch đánh bay ra ngoài mười mét, dù sao Mạc Địch mới tiến vào cấp bậc năm vân nên không cùng cấp độ với Tề Nhạc, nhất là bản thân của nàng bị trọng thương hạn chế, căn bản không có gì đáng nói.

Mạc Địch lập tức muốn công kích tiếp, Tề Nhạc chặn lại nói:

- Nếu cô đánh nữa, Điền Thử không cứu được đấy.

Mạc Địch sững sờ một chút, trong đôi mắt đỏ bừng của nàng có hào quang không biết giải quyết như thế nào, nhưng mà tức giận của nàng còn không có biến mất.

- Anh còn cố kỵ anh ta sống chết sao? Nếu như vậy, tại sao anh còn ra tay nặng thế?

Tề Nhạc bất đắc dĩ lắc đầu, nói:

- Nữ nhân nếu điên lên, quả nhiên là đáng sợ hơn nam nhân. Công kích của tôi phi thường chính xác, nhưng không nghĩ tới cô lại quan tâm Điền Thử như vậy. Sau này đối với hắn nên tốt một chút, xem như cô đã hồi báo cho hắn rồi. Ngồi xuống đi, tại sao tôi làm thế thì cô sẽ hiểu thôi.

Hiển nhiên hai người dễ cải tạo hơn bảy người nhiều, thời điểm mặt trời lên giữa trưa, Tề Nhạc đã hoàn thành cải tạo Mạc Địch cùng Điền Thử. Điền Thử cùng Yến Tiểu Ất cũng như nhau, đều là cấp bậc ba vân, thực lực càng thấp, hiệu quả cải tạo còn lớn hơn rất nhiều, huống chi Điền Thử bị thương còn nặng hơn người khác một chút. Cho nên trong quá trình cảo tạo cho hắn, kinh mạch tiếp nhận càng nhiều năng lượng tự nhiên.

Mệt mỏi đứng lên, Tề Nhạc đã cảm giác được mắt của mình hoa lên, dù sao, cho dù là người sắt, dưới tiêu hao không ngừng như thế, thân thể cũng không chịu nổi. Đây là có Văn Đình trợ giúp, nếu không, chỉ sợ đêm qua hắn sớm không được rồi.

Như Nguyệt cùng Minh Minh phân biệt đở lấy tay Tề Nhạc, Tề Nhạc lắc đầu, nói:

- Anh không sao, sao các em lại ở đây. Chẳng lẽ các em không rõ thời gian cấp bách sao? Đều về phòng tu luyện cho anh.

Hắn nói có chút không khách khí, nhưng vào lúc này, tất cả chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần đều có cảm giác phục tùng. Tề Nhạc chinh phục bọn họ không chỉ có lực lượng, đồng thời cũng vì tinh thần kính dâng không giữ lại. Dùng năng lượng của mình cải tạo cho người khác là tiêu hao cỡ nào! Nhưng hắn vẫn kiên trì liên tục như vậy, liên tục cải tạo cho mọi người. Tề Nhạc trong nội tâm tất cả chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần lúc này đã trở thành vương của bọn họ, là vương giả không dị nghị.

Mọi người mang theo tâm tình khoái trá trở về phòng của mình, Tề Nhạc thoải mái đem hai tay khoác lên vai Minh Minh cùng Như Nguyệt, lúc này biểu lộ của hắn trấn tĩnh lại. Sau khi trở về chuyện đầu tiên đã hoàn thành. Trải qua năng lượng tự nhiên cải tạo, thân thể của mọi người tăng lên thật lớn. Bọn họ chỉ cảm nhận được một ít chỗ tốt trong đó mà thôi. Sau này không ngừng tu luyện, cảm thụ của bọn họ càng sâu sắc hơn trước.

Mạc Địch so với Điền Thử còn thanh tỉnh hơn một chút, cảm thụ biến hóa của bản thân. Ánh mắt của nàng có chút ngây ngốc, ngẩng đầu như cười mà không phải cười nhìn qua Tề Nhạc. Khuôn mặt bắt đầu hồng lên.

- Đêm qua, chúng ta cũng như vậy. Đừng nói là Điền Thử, ngay cả tôi cùng Minh Minh cũng không được tên này buông tha đâu.

Như Nguyệt mỉm cười tiến lên kéo tay Mạc Địch.

Mạc Địch đưa mắt nhìn qua Điền Thử, cúi đầu hỏi:

- Anh, anh ta không sao chứ?

Hào quang trong mắt Tề Nhạc sáng ngời, thở dài một tiếng, nói:

- Dựa theo kế hoạch của tôi mà làm. Nhưng mà ai biết, huynh đệ của tôi lại ngu như vậy. Thương thế của nó quá nặng.

- Cái gì? Chẳng lẽ, thương thế của Điền Thử không tốt lên sao?

Mạc Địch quá sợ hãi, nhìn qua Tề Nhạc, vành mắt của nàng đỏ lên.

Tề Nhạc thầm nghĩ trong lòng, tính cách Mạc Địch ôn nhu mà kiên nhẫn, muốn thuyết phục hắn là không thể nào, chỉ có hành động như vậy mới dần dần chiếm được tâm hồn thiếu nữ của nàng.

- Không biết! Sao tôi không muốn huynh đệ của mình khôi phục khỏe mạnh chứ. Cô yên tâm đi.

Mạc Địch lúc này thở ra một hơi, nói:

- Cảm ơn anh. Là tôi hiểu lầm anh, thật xin lỗi.

Tề Nhạc lắc đầu, nói:

- Thật xin lỗi thì không cần, nhưng mà, Mạc Địch, tôi cần cô hỗ trợ.

Mạc Địch sững sờ. Nói:

- Hỗ trợ? Anh nói đi. Tất cả mọi người là người một nhà, không cần nói hỗ trợ gì đâu.

Tề Nhạc vuốt mái tóc dài của mình ra sau đầu, mỉm cười nói:

- Tôi không cần hỗ trợ đâu, mà là Điền Thử. Cô cũng nhìn thấy rồi đấy. Lúc trước thằng này bị thương vô cùng nghiêm trọng, lại mất máu quá nhiều. Cho nên thương thế của nó được tôi chữa tốt, nhưng nguyên khí tổn thương, nhất định phải coi chừng chăm sóc mới có thể khôi phục lại. Cho nên, tôi muốn cô chiếu cố nó vài ngày.

Mạc Địch một chút do dự cũng không có đã đáp ứng:

- Đây là đương nhiên, Điền Thử vì tôi mà bị thương. Tôi là lão sư lại là bạn. Đương nhiên phải chiếu cố rồi.

Tề Nhạc biết rõ cảm tình là không thể nóng vội, gật gật đầu, nói:

- Tôi đã cẩn thận kiểm tra thân thể nó rồi, khôi phục nguyên khí đại khái cần thời gian bảy ngày. Trong các chiến sĩ cầm tinh, năng lượng của cô là ôn hòa nhất. Rất thích hợp trợ giúp nó khôi phục nguyên khí. Trong bảy ngày này cô chẳng những phải chiếu cố sinh hoạt của nó, đồng thời, lúc nó tu luyện, cô cần đưa vân lực bản thân vào người của nó, sau đó lại dẫn vân lực của Điền Thử, thông qua phối hợp vân lực, mới có thể trợ giúp Điền Thử cố bổn bồi nguyên.

Mạc Địch chần chờ một chút, nói:

- Thế nhưng mà, công pháp mỗi chúng ta khác nhau, làm như vậy không có vấn đề gì chứ?

Tề Nhạc nói:

- Yên tâm đi, vốn là không thể, nhưng mà, công pháp chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần chúng ta tu luyện đều có cơ sở là Thăng Vân Quyết. Từ bổn nguyên mà nói là giống nhau. Lần này trải qua năng lượng tự nhiên cải tạo, năng lượng của mọi người có chung đặc tính. Tuy không gia tăng hiệu quả tu luyện, nhưng trợ giúp Điền Thử khôi phục nguyên khí là tốt nhất. Dựa theo lời tôi nói mà làm, tôi cam đoan sẽ trả lại cho cô một Điền Thử vui vẻ.

Rốt cuộc trên mặt Mạc Địch mỉm cười, gật gật đầu, nói:

- Tôi sẽ chiếu cố anh ta.

- Mạc Địch, coi chừng...

Đột nhiên Điền Thử đang ngồi khoanh chân dưới đất, từ dưới đất nhảy dựng lên, vân lực của hắn khôi phục không kém lắm, đột nhiên nhảy lên làm mất cân đối, kinh hô một tiếng ngã xuống đất.

Khoảng cách Mạc Địch gần với Điền Thử, vội vàng đở lấy thân thể mập mạp của hắn, lúc này mới ổn định hắn lại.

- Cẩn thận một chút, tôi ở chỗ này.

Điền Thử chậm rãi hoàn hồn, trong mắt dần dần tập trung, Mạc Địch nhìn qua nàng bên cạnh, lập tức kinh hỉ nói:

- Mạc Địch, em không có việc gì? Quá tốt.

Bình thường hắn thường gọi là Mạc Địch lão sư, hiện tại đột nhiên giảm bớt hai chữ lão sư, cũng không có khiến cho Mạc Địch chú ý.

Trong nội tâm Tề Nhạc âm thầm buồn cười, ai nói huynh đệ Điền Thử chúng ta không biết cách theo đuổi con gái chứ, từ biểu hiện chân tình của hai người, chỉ cần Mạc Địch không phải nữ nhân sắt đá, tuyệt đối không có khả năng không cảm động a.

Cảm thụ được cảm tình của Điền Thử, trong mắt Mạc Địch hiện ra một đạo hào quang rực rỡ. Nhưng nàng nhanh chóng khôi phục lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.