Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần

Chương 212: Chương 212: Cho máu, xài chung trái tim? (3)




Minh Minh lắc đầu, nói:

- Chị Như Nguyệt nói cơ năng thân thể anh ta khôi phục gần hết rồi, nhưng không biết vì cái gì, anh ta không tỉnh lại. Có lẽ, còn phải đợi thêm một thời gian nữa.

Cơ Đức thở dài một tiếng, nói:

- Minh Minh, có rảnh thì em nên về nhà thăm cha đi. Anh biết rõ sau lần này em rất cảm động với sư phụ, nhưng mà, có lẽ em cũng hiểu, hai người là không thể nào, em có hôn ước trên người, nếu...

Minh Minh chen ngang lời của Cơ Đức, ánh mắt có chút lặng như băng nhìn hắn, nói:

- Anh, anh không cần nhiều lời, em biết rõ mình nên làm thế nào, cũng không có quên trách nhiệm của mình. Chuyện của em và Tề Nhạc em sẽ xử lý. Không phải còn thời gian hơn một năm sao?

Cơ Đức cười khổ nói:

- Em gái ngốc, anh chỉ hy vọng em không lún vào quá sâu, có lẽ em cũng hiểu ý của anh.

Minh Minh gật gật đầu, ánh mắt của nàng nhìn qua gương mặt của Tề Nhạc, đôi mắt ôn hòa đã thay thế đôi mắt lạnh như băng, kéo chăn cho Tề Nhạc.

- Anh, đợi sau khi Tề Nhạc tỉnh lại, anh không được đề cập chuyện này với anh ấy. Kỳ thật, em lo ngại, Tề Nhạc là Kỳ Lân, Kỳ Lân trời sinh tính phong lưu, anh ta không có khả năng đem tình cảm của mình đặt vào một người, chẳng lẽ anh không nhìn ra, kỳ thật chị Như Nguyệt cũng có cảm tình với Tề Nhạc, tuy chị ấy hết sức che dấu, nhưng em cũng là nữ nhân, làm sao không nhận ra đây? Cho nên, anh không cần lo lắng cái gì, em đã là người trưởng thành, sẽ giải quyết chuyện của mình, em chỉ hy vọng trước khi mình rời đi, lưu lại một đoạn thời gian vĩnh cửu.

Cơ Đức quay đầu lại, nhìn em gái thật sâu.

- Được rồi, chỗ của cha anh sẽ giấu giếm thay em, nhưng em phải nhớ kỹ, nhất định phải đúng mực, anh đi, nếu sư phụ tỉnh lại, em phải bóa ngay cho anh biết.

Minh Minh tiễn Cơ Đức ra khỏi phòng, chậm rãi đóng cửa lại, ánh mắt vốn kiên định của nàng ảm đạm lại, thầm nghĩ trong lòng, Minh Minh ah Minh Minh, vì cái gì, vì cái gì lúc trước ngươi lại đáp ứng hôn sự này? Dưới tình huống hiện giờ, ngươi có thể quên Tề Nhạc mà đi tới phương tây sao? Hy Lạp, cố nhiên là địa phương xinh đẹp, biển Aegean là cảnh tượng mà ngươi muốn thấy nhất, nhưng mà, chẳng phải những chuyện này xảy ra trước khi ngươi gặp côn đồ này sao?

- Ân...

Một tiếng hừ nhẹ từ trên giường truyền tới, làm Minh Minh từ trong suy nghĩ bừng tỉnh, thân hình lóe lên, nàng đi tới bên giường.

Tề Nhạc hơi động lông mày, giống như chịu đựng thống khổ gì đó, cơ bắp hơi động đậy, giãy dụa chậm rãi mở to mắt ra.

- Tề Nhạc, anh tỉnh rồi.

Minh Minh vội vàng nắm chặt bàn tay của hắn.

Mở hai mắt ra, ánh mắt của Tề Nhạc nhìn hơi mê mang, lúc hắn nhìn thấy gương mặt của Minh Minh, ánh mắt mới có thần thái.

- Ah! Minh Minh, cô không có việc gì chứ?

Nước mắt, nước mắt của Minh Minh không bị khống chế rơi xuống, chờ đợi nửa tháng rồi, rốt cuộc hắn cũng tỉnh lại.

- Em không sao, em đã sớm không có việc gì, Tề Nhạc, anh hù chết người ta rồi, sao anh lại cho em nhiều máu như vậy?

Tề Nhạc miễn cưỡng cười vui vẻ, khí tức trên người của hắn hơi yếu ớt.

- Chỉ cần cô... Không, chỉ cần em không có việc gì là tốt rồi, thân thể người có công năng tái tạo máu, tái tạo máu mới chẳng phải tốt cho thân thể sao?

Minh Minh tức giận niết bàn tay của hắn, nói:

- Chán ghét, đến lúc nào rồi mà còn nói đùa được đây?

Tề Nhạc mỉm cười nói:

- Anh mới mặc kệ lúc nào, anh chỉ cần biết thời điểm này là tốt nhất, Minh Minh, em nhìn anh có phải thật đáng thương không này?

Minh Minh ngẩn người, sắc mặt đỏ lên nhìn qua Tề Nhạc, kỳ quái hỏi:

- Vì cái gì nói như vậy?

Tề Nhạc giả bộ dáng thương, nói:

- Nếu em cảm thấy anh đáng thương, có phải nên đáp ứng làm bạn gái của anh không?

Gương mặt Minh Minh đỏ lên, tức giận chỉ một ngón tay vào trán của hắn.

- Anh nha! Mới tỉnh lại đã làm chuyện xấu, chỉ điểm này, em đã không thương rồi.

Đột nhiên gương mặt Tề Nhạc lúc này đỏ lên, trong mắt có một tia buồn bả.

- Minh Minh, kỳ thật anh biết rõ mình không được, bởi vì sử dụng năng lượng quá độ, trái tim của anh bị kích thích mãnh liệt, lần này tỉnh lại, chỉ là hồi quang phản chiếu mà thôi. Anh, anh chỉ... Mong vào lúc trước khi... Chính mình chết... Trước khi, nghe được... Em đáp ứng... Anh...

Minh Minh đã giật mình, kinh hô một tiếng.

- Tề Nhạc, không, sẽ không, tại sao có thể như vậy...

Mắt thấy nét hồng nhuận trên mặt Tề Nhạc đã biến mất, Minh Minh bị dọa sợ không nói ra lời, nhưng mà, nàng cũng không có nhìn thấy một tia giảo hoạt trong đáy mắt Tề Nhạc.

- Minh... Minh, đáp ứng... Anh... Sao? Dù là... Là em... Đáng thương cho anh... , để cho anh... Thỏa mãn... Đi thôi...

- Tề Nhạc, em đáp ứng, em đáp ứng anh, không phải đáng thương, Tề Nhạc, em không muốn anh chết! Chỉ cần anh còn sống, cái gì em cũng đáp ứng anh, cái gì cũng đáp ứng.

Minh Minh hoàn toàn sợ rồi, mắt thấy gương mặt Tề Nhạc dần dần biến thành xám trắng, âm thanh của nàng run rẩy, nói năng lộn xộn, tâm của chưa bao giờ có cảm giác sợ hãi và kích thích mạnh như vậy.

Trong nội tâm Tề Nhạc thầm than một tiếng, kỳ thật, trước đó khi nghe Cơ Đức tới hắn đã tỉnh rồi, cũng nghe được chuyện của Cơ Đức cùng Minh Minh, hắn biết rõ, với tư cách con gái Cơ thượng tướng, trong nội tâm Minh Minh có ý thức quốc gia rất mạnh nếu như sau này mình yêu cầu nàng miễn cưỡng lưu lại, chỉ sợ rất khó thành công.

Hiện tại nàng lưu lại, trải qua mình cố gắng, mới có thể làm cho Minh Minh vĩnh viễn lưu bên cạnh mình. Hắn cũng không phải sợ thủ hộ giả phương tây gì đó, hắn sợ nhất là Minh Minh vì lợi ích quốc gia vụng trộm rời khỏi mình, bởi vậy, hắn cố nén ý thương tiếc trong lòng mà lập kế hoạch.

- Minh Minh, em thật sự đáp ứng anh sao?

Tề Nhạc gian nan nói ra.

Minh Minh khóc không thành tiếng nói:

- Tề Nhạc, anh là hỗn đản, không cho anh chết, có nghe hay không, không cho phép chết, chỉ cần ạnh không chết, cái gì em cũng đáp ứng anh cả. Không được chết, không được chết.

Minh Minh dùng sức lắc đầu, nước mắt không ngừng rơi lên người Tề Nhạc.

Thấy bộ dáng thương tâm của nàng như vậy, trong lòng Tề Nhạc đau xót, cũng trong nháy mắt này, linh quang trong đầu lóe lên, hắn đã nghĩ ra một biện pháp giải quyết tốt nhất cho vấn đề hiện giờ, giả vờ thở sâu.

- Minh Minh, em thật sự không muốn anh chêt? Như vậy, hiện tại cũng chỉ có một biện pháp.

- Nói mau, anh nói mau đi, bất luận biện pháp gì, chỉ cần có thể cứu anh thì em cũng tình nguyện, có phải muốn em truyền máu lần nữa hay không, hiện giờ em sẽ làm.

Vừa nói, nàng đặt tay lên tay trái của mình, như là đạo hào quang năm màu như lưỡi dao hiện ra.

Tề Nhạc đã giật mình, ngăn cản nàng:

- Không, không phải truyền máu, truyền máu với anh cũng vô dụng thôi. Thân thể của anh có huyết mạch Kỳ Lân đã không còn vấn đề gì, chỉ có trái tim bị tổn thương cực lớn. Hiện tại muốn anh sống sót chỉ có một biện pháp, chỉ cần một người có huyết mạch Kỳ Lân khac tâm ý tương thông với anh, dùng trái tim của người đó tương liên với anh, bằng vào tim của người đó hòa nhập theo nhịp tim của anh, chỉ có như vậy, anh mới có cơ hội sông sót.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.