Mặc dù nói không
lớn, nhưng trong rừng rậm có một cái hồ như vậy đã coi như không nhỏ
rồi. Có lẽ cũng chính bởi vì sự hiện hữu của nó, cánh rừng rậm này mới
có thể sinh trưởng tươi tốt như thế này.
Hồ nước phi thường
thanh tịnh, phóng nhãn nhìn lại lộ vẻ màu xanh da trời, nếu như nói bầu
trời của thời kỳ Viễn Cổ Cự Thú thiên địa như một miếng ngọc bích vô
biên thì hồ nước giống như là con của nó, cũng rất thanh tịnh, và thâm
thúy, nhìn hồ nước mát lạnh động lòng người, nhất là ở chung quanh thấp
thoáng có những cây đại thụ cao hơn ba mươi mét, loại cảm giác này thì
trở nên càng thêm rõ ràng.
Đồng thời trước khi tiến vào phạm
vi hồ nước này, Tề Nhạc cũng đã phát hiện điều bất đồng giữa Tộc Nguyệt
cùng những nhân loại khác. Bọn họ làm nhà ở trên cây, trong mảnh rừng
rậm bao la này, cây cối cực lớn vô số, mà chút ít cây cối đều có được
thân cây rất rộng rãi.
Trải qua người Tộc Nguyệt xảo diệu xếp đặt thiết kế, bên trong nhánh cây khổng lồ kia là những căn nhà được
dựng bằng những cây trụ và một ít cành lá cùng cây cối phụ trợ. Tư tưởng này không khác mấy những mái nhà trên cây. Chúng cách mặt đất chừng hai mươi mét, nếu như không nhìn kỹ, là rất khó phân biệt rõ, bởi dù sao
tán cây thật sự là quá rậm rạp.
Tới gần hồ nước, người Tộc
Nguyệt chung quanh cũng dần dần nhiều lên, khó trách vì sao người Tộc
Nguyệt cao ngạo như thế. Cùng so sánh với người Tộc Thổ, bất luận từ ăn
mặc hay là khí chất của bản thân họ đều có được cách biệt một trời một
vực, khí chất dịu dàng cao quý của người Tộc Nguyệt. Người Tộc Nguyệt
đều im im lặng lặng làm lấy chuyện của mình, cho dù là chứng kiến Cain
bị bắt trở lại cũng không có toát ra ánh mắt kinh ngạc quá nhiều.
Nguyệt Tinh đi ở đàng trước, vừa đi, nàng một bên hướng Tề Nhạc nói:
- Trong tứ tộc nhân loại, số lượng của người Tộc Nguyệt chúng tôi là ít nhất, chỉ có rừng rậm nguyên thủy giống như vậy chúng tôi mới có thể
sinh hoạt. Nơi này chính là tổng bộ của Tộc Nguyệt chúng tôi. Vì đối
kháng Tộc Cửu Lê, Chiến Sĩ trong tộc chúng tôi đã dưới sự dẫn dắt của
tộc trưởng cùng đại tế tự vĩ đại đi hội hợp với tam đại tộc nhân loại
khác.
- Tộc nhân của chúng tôi là đại biểu là cao quý, chúng
tôi thờ phụng nữ thần Mặt Trăng. Tề Nhạc, anh là người thừa kế của Hoàng Đế bệ hạ, nhưng mà, tôi không rõ là vì cái gì lúc trước Hoàng Đế bệ hạ
lại lựa chọn Tộc Thổ, mà không phải Tộc Nguyệt chúng tôi? Tôi nghĩ Tộc
Nguyệt chúng tôi mới là thích hợp trở thành Hoàng Đế, là người thực
hiện kết quả cuối cùng cho người.
Nghe Nguyệt Tinh nói xong,
Tề Nhạc ẩn ẩn hiểu được những người Tộc Nguyệt này chỉ sợ là một đám
người khó ở chung nhất trong tứ đại tộc của nhân loại. Bọn họ thật sự có chút vô cùng cao ngạo, tuy rằng đám người này cũng có tiền vốn để cao
ngạo nhưng nếu cứ tiếp tục như thế thì càng khiến bọn hắn khó có thể
dung hòa với những dân tộc khác, cũng khó trách thời đại kia của chính
mình không có Tộc Nguyệt. Phương thức tồn tại của họ sớm muộn gì cũng bị loại bỏ. Đương nhiên, Tề Nhạc chỉ là nghĩ trong lòng mà thôi, ngoài
miệng là không thể nào nói như vậy:
- Nguyệt Tinh cô nương,
địa phương Tộc Nguyệt các cô sinh hoạt quả thật rất đẹp, về vấn đề lúc
trước vì cái gì Hoàng Đế chọn Tộc Thổ mà không phải Tộc Nguyệt, tôi cũng không có biện pháp trả lời cô, bởi vì tôi cũng không có hỏi qua ông ấy.
- Có lẽ là vì bản thân Hoàng Đế chính là xuất thân từ Tộc Thổ. Bất luận là Tộc Nguyệt hay là Tộc Thổ kỳ thật đều là một chi của nhân loại, dù
Hoàng Đế ra mặt ở đâu cũng vĩnh viễn chỉ có một kết quả là đang trợ giúp cả nhân loại này. Không phải sao?
Nguyệt Tinh nhìn Tề Nhạc
cũng không nói thêm gì, nhưng là từ nét mặt của nàng Tề Nhạc có thể nhìn ra, Nguyệt Tinh đối với lời của mình vẫn không cho là đúng, hiển nhiên
là có chút xem thường Tộc Thổ.
- Hồ nước này là tánh mạng chi hồ của chúng ta. Hình dáng của nó tương tự như ánh trăng, vì thế chúng
ta gọi nó là Nguyệt Lượng Hồ, là mạch máu tánh mạng của người Tộc Nguyệt chúng tôi, cho dù đồng dạng là nhân loại, nếu như không thông qua tộc
trưởng cho phép cũng không thể tới đây. Nguyệt Lượng Hồ vĩnh viễn thanh
tịnh xinh đẹp như vậy, tràn đầy khí tức thần thánh giống mỗi cá nhân của người Tộc Nguyệt chúng ta. Đương nhiên điều này không tính hắn.
Vừa nói ánh mắt của Nguyệt Tinh đảo qua trên mặt Cain.
Cain tuy rằng muốn nói gì, nhưng lại bị ánh mắt lạnh như băng của Nguyệt Tinh lườm nguýt mà dừng lại.
Trong lòng của Tề Nhạc thầm than một tiếng, tuy rằng ngoài miệng không
nói gì thêm, nhưng hảo cảm trong lòng đối với Tộc Nguyệt đang dần dần hạ xuống. Sự cao ngạo của đám người Tộc Nguyệt thật sự là hắn rất không
thích.
Vừa nói, đám người vừa đi tới bờ của Nguyệt Lượng Hồ.
Càng tới gần, càng có thể thấy rõ ràng hồ nước Nguyệt Lượng Hồ rất
thanh tịnh, màu xanh da trời của hồ nước có thể để cho người ta chứng
kiến tận đáy hồ. Những hòn đá cuội ngổn ngang bên dưới bị ánh mặt trời
trên bầu trời chiếu xuống phản xạ thải quang chói mắt tựa như từng khối
bảo thạch.
- Ồ!
Cain đột nhiên nghi hoặc tự nhủ:
- Không biết vì sao tôi giống như không sợ ánh mặt trời rồi, ánh mặt
trời giống như không hề sinh ra ảnh hưởng tới đối với tôi nữa. Đã xảy ra chuyện gì?
Liên tưởng đến năng lượng ôn hòa trên tay Tề Nhạc truyền cho hắn, ánh mắt hắn nhìn Tề Nhạc lập tức tràn đầy cảm kích.
Tề Nhạc nghe hắn mà nói cũng không khỏi sững sờ, trong lòng thầm
nghĩ, không thể nào, chẳng lẽ cao cấp Hấp Huyết Quỷ không sợ ánh mặt
trời có căn nguyên dĩ nhiên là xuất phát từ trên người mình, đây cũng
quá khôi hài rồi. Nghĩ tới đây, biểu lộ trên mặt hắn lập tức có chút
quái dị, muốn cười nhưng lại có chút cười không nổi.
Một bên Nguyệt Tinh chỉ lườm Cain, hướng Tề Nhạc nói:
- Làm phiền các người ở chỗ này chờ chốc lát, hiện tại tộc trưởng cùng
các vị trưởng lão trong tộc cũng đã dẫn Chiến Sĩ Tộc Nguyệt chúng ta
cùng nhân loại tam tộc khác đi hội hợp, chuyện tình trong tộc là do
thiếu tộc trưởng làm chủ. Tôi mời hắn đi ra xử lý việc này.
Tề Nhạc gật nhẹ đầu nói:
- Vậy thì làm phiền cô rồi.
Tuy rằng mục đích tới nơi này chủ yếu là vì tắm rửa, nhưng đã gặp sự tình của Cain cũng nên trước xử lý rồi mới nói tiếp.
Nguyệt Tinh theo ven hồ tiến nhập bên kia rừng rậm. Nàng đi một chuyến
trọn vẹn làm ba người Tề Nhạc chờ đợi nửa canh giờ, nhìn hồ nước trước
mắt, Tuyết Nữ cùng Văn Đình đều có chút nhịn không được. Tuy rằng đông
người không tiện tắm rửa, nhưng hai nàng vẫn cảm thấy cao hứng bừng bừng ngồi xổm bên hồ vuốt ve dòng nước trong suốt mát lạnh, trong mắt tràn
đầy dục vọng muốn nhảy xuống.
Cain cung kính đứng ở bên người Tề Nhạc cúi đầu không nói gì thêm, mà Tề Nhạc tức thì đem ánh mắt ngưng lại trước Nguyệt Lượng Hồ. Tinh thần lực của hắn đã tản ra trong rừng
rậm chung quanh, thông qua lực ảnh hưởng của Tự Nhiên Chi Nguyên, từ cây cối trong cánh rừng rậm này hắn có thể biết được một ít chuyện về Tộc
Nguyệt.