Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần

Chương 546: Chương 546: Cửu Lê hung nhân. (2)




Nàng rất tỏ tường, dưới tình huống không có Cự Thú đồng bọn dễ dàng giết chết một gã Na Thôn và hơn mười tên Tộc Cửu Lê Nhân cần thực lực cường đại cỡ nào. Hơn nữa, thấy bộ dạng của Tề Nhạc hiển nhiên không có hao phí lực lượng gì.

Tề Nhạc dạo qua một vòng những người Tộc Cửu Lê Nhân. Căn bản không có thấy những người khác liền chậm rãi đi tới bên này.

Y Nhược nhìn Tề Nhạc mỉm cười nói:

- Thực lực của con quả nhiên tiến bộ, không hổ là hoàng ...

Nói đến đây, nàng dừng lại, cũng không có nói ra hai chữ Hoàng Đế, mà ánh mắt lại nhìn về phía thiếu nữ áo trắng ở bên cạnh.

Thiếu nữ áo trắng cho dù chất phác lúc này cũng nhìn ra được người ta là tới cứu mình, hơn nữa những người trước mặt này cũng không phải là người của Tộc Cửu Lê. Từ bề ngoài có thể rất dễ dàng đoán được điểm này, kinh hoảng bên trong mắt dần dần biến mất, rốt cục được cứu trợ rồi, tâm thần thả lỏng, thân thể của nàng mềm nhũn, lại hướng mặt đất té xuống.

Y Nhược vội vàng khẽ vươn tay, đỡ lấy thân thể mềm mại của thiếu nữ áo trắng để cho nàng chậm rãi ngồi dưới đất, dựa vào thân thể của mình. Đồng thời đem một cỗ năng lượng rót vào trong cơ thể nàng, trợ giúp khí huyết có chút sôi trào của thiếu nữ áo trắng.

Y Nhược có tu vi như thế nào? Dưới trợ giúp của nàng, tiếng thở dốc của thiếu nữ đã dần dần bình phục lại, trên gương mặt tuyệt mỹ tái nhợt cũng nhiều vài phần quang trạch hồng nhuận. Nàng nhìn Y Nhược rồi lại nhìn Tề Nhạc ở bên cạnh, thấp giọng nói:

- Cảm ơn, các ngươi là người của Tộc Thổ sao?

Lời nói của Thổ tộc nàng nghe có chút không được tự nhiên, tựa như tiếng phổ thông của người hiện đại bên ngoài, có vài phần ngôn ngữ địa phương.

Y Nhược gật nhẹ đầu, mỉm cười nói:

- Đúng vậy, chúng ta là đến từ Tộc Thổ đấy. Nếu ta đoán không lầm, cô nương hẳn là người của Tộc Bạch a. Chỉ có cô nương của Tộc Bạch cùng Tộc Nguyệt mới có thể có được da thịt trắng trẻo như ngươi. Mà lãnh địa của Tộc Nguyệt thì ở rất xa, còn địa phương của Tộc Bạch thì hay qua lại nơi này, vì thế, ta nghĩ ta có lẽ không có đoán sai.

Thiếu nữ áo trắng gật nhẹ đầu, nói:

- Cảm ơn, cám ơn các ngươi đã cứu ta.

Vừa nói, ánh mắt của nàng không khỏi nhìn Tề Nhạc bên cạnh, lập tức nhớ tới vừa rồi cùng Tề Nhạc gặp mặt thì xấu hổ, khuôn mặt đỏ thẫm nhìn xuống dưới chân. Bất quá, cô nương thời đại này hiển nhiên là rất hào phóng đấy, tuy rằng cúi đầu, nhưng nàng vẫn vụng trộm nhìn Tề Nhạc vài lần, trong đôi mắt bao hàm vẻ phong tình động lòng người và hàm súc thú vị.

Nếu như luận tướng mạo thì thiếu nữ áo trắng tuy rằng còn kém Văn Đình, nhưng mà đã có thể tương đương với Tuyết Nữ. Mà thân thể mềm mại tràn ngập co dãn của nàng thực sự động lòng người, ở bên trong nét xinh đẹp mang theo vài phần khí tức cuồng dã.

Y Nhược nói:

- Cô nương, tại sao người của Tộc Cửu Lê truy đuổi cô? Nếu như ta nhớ không lầm thì khoảng cách Tộc Bạch các ngươi cách đây không xa. Ta có chút không thể tin được, Tộc Cửu Lê cũng dám tại phụ cận qua lại. Chẳng lẽ bọn họ là đến tự sát sao?

Thiếu nữ nghe xong Y Nhược nói thì vành mắt đỏ lên, đột nhiên từ trong ngực Y Nhược giụa đi ra, một lần nữa đứng dậy đến trước mặt Tề Nhạc, hai tay giao nhau đặt trước mặt mình, ánh mắt sáng quắc nhìn chăm chú Tề Nhạc.

Tề Nhạc bị nàng nhìn chằm chằm thì trong lòng không khỏi có chút sợ hãi, cho rằng con gái người ta đòi lại công đạo lúc nãy. Tề Nhạc vừa muốn nói gì, lại nghe thiếu nữ áo trắng nói:

- Anh hùng Tộc Thổ! Tôi van cầu ngài, giúp tộc nhân của chúng tôi a, chỉ cần ngài chịu giúp trợ tộc nhân của chúng tôi giải trừ cực khổ, tôi nguyện ý đem tất cả những gì của mình hết thảy đều kính dâng cho ngài, cầu xin ngài.

Vừa nói, nàng cứ hai tay ôm ngực, chậm rãi dập đầu sát đất.

Tề Nhạc lại càng hoảng sợ, lấy thân báo đáp? Thời kỳ Viễn Cổ Cự Thú cũng có Kiều đoạn như vậy (truyện Kiều) rồi sao? Nhìn thiếu nữ, hắn có chút không biết phải làm gì cho đúng, cũng may Y Nhược thấy tầm quan trọng của sự tình liền bước lên phía trước đỡ thiếu nữ dậy vội vàng hỏi:

- Đến tột cùng chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ, chẳng lẽ là. . .

Thiếu nữ dùng sức gật nhẹ đầu, buồn bã nói:

- Đúng vậy. Tộc Cửu Lê đột nhiên hướng Bộ Lạc chúng tôi phát khởi công kích hung mãnh và điên cuồng. Người của chúng tôi đã sắp ngăn cản không nổi rồi, tôi muốn chạy đi để cầu viện bộ lạc khác. Nếu như không phải gặp được các ngươi, đã bị những người Tộc Cửu Lê giết rồi.

Sắc mặt Y Nhược trầm xuống, trong mắt toát ra quang mang, lầm bầm lầu bầu mà nói:

- Không có khả năng ah! Cho dù Tộc Cửu Lê ly khai Man Hoang chi địa hướng các tộc khác phát động công kích, cũng không nên lựa chọn Bộ Lạc Tộc Bạch lớn nhất của các ngươi. Ở chỗ này có Thanh Long Kim Nghê thủ hộ, chẳng lẽ mấy người đó không sợ chết? Cô nương, cô nói rõ ràng một chút đi, đem mọi chuyện cô biết nói ra đi. Chúng ta nhất định sẽ trợ giúp cô.

Thiếu nữ nói:

- Tại buổi sáng hôm nay, chúng tôi cũng giống như bao ngày bình thường khác, sinh hoạt rất vui vẻ, nhưng mà đột nhiên Người Tộc Cửu Lê đầy khắp núi đồi không hề báo hiệu lao đến Bộ Lạc của chúng ta. Chiến sĩ của chúng ta lập tức bắt đầu cùng Đại Tế Tự chống cự công kích của bọn hắn. Vốn chúng ta cũng cho rằng người Tộc Cửu Lê là đi tìm cái chết thôi, dù sao trong bộ lạc chúng ta có Đại Tế Tự tọa trấn, căn bản là không sợ bọn chúng.

- Nhưng mà, ai biết đột nhiên xuất hiện mấy con quái thú cực lớn phát động công kích Đại Tế Tự. Trong lúc nhất thời Đại Tế Tự bị mấy con quái thú vây quanh không thể để tâm tới tộc nhân của chúng ta nữa. Mà người của Tộc Cửu Lê lại như thủy triều không ngừng vọt tới, nhân số ngày càng đông. Lực chiến đấu của bọn hắn thật sự là quá cường đại, ngay cả tộc nhân trong tộc có được Cự Thú đồng bọn cũng có chút ngăn cản không nổi chúng ta thế công mãnh liệt đó.

Tề Nhạc nói:

- Mẹ, dường như có chuyện gì đó không đúng. Tộc Cửu Lê có can đảm trực tiếp công kích Bộ Lạc lớn nhất của Tộc Bạch, chẳng lẽ sẽ không sợ tất cả nhân loại đoàn kết lại chống cự bọn họ sao? Chẳng lẽ, mấy người còn có thể lại xuất hiện một Ma Thần đồng dạng Xi Vưu, trực tiếp công kích Bộ Lạc lớn nhất Tộc Bạch, địa phương có Thanh Long Kim Nghê tiền bối thủ hộ, hiển nhiên là sớm đã có dự mưu đấy.

Trong mắt của Y Nhược chợt lóe sáng, nàng quyết định thật nhanh:

- Không nói những thứ này nữa, chúng ta đi, trước đi giải cứu nguy cơ của Tộc Bạch rồi mới nghĩ tiếp. Cô nương, cô tên là gì, ta là Y Nhược Đại Tế Tự của Tộc Thổ, hiện giờ, ta cùng các tộc nhân của ta nguyện ý đi trợ giúp các ngươi. Cô đi trước dẫn đường được chứ?

Thiếu nữ nghe Y Nhược chính là Đại Tế Tự Tộc Thổ, trước đó lại có Tề Nhạc biểu hiện ra ngoài thực lực cường hãn. Lập tức mừng rỡ trong lòng, nàng lại nói:

- Tôi tên là Bạch Trữ, cám ơn ngài, Đại Tế Tự Tộc Thổ vĩ đại, chúng ta hiện giờ liền đi đi thôi.

Nói xong, nàng quay người muốn chạy đi, không để ý tới thể lực của mình đã cạn kiệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.