- Bị lợi ích như vậy làm mờ mắt, rất nhiều nhân loại thực lực cường đại đều tìm kiếm sự hiện hữu của chúng con. Rốt cục, vào một ngày, một đám
người ngoại quốc đi tới chỗ vách núi của chúng con, tuy có thể biến ảo
thành người nhưng chúng con ở trên vách núi nên khi bọn hắn phát hiện rể cây chúng con thì hưng phấn dị thường, dùng một loại dược vật đặc thù
làm ô nhiễm rể cây chúng con.
- Khi bị loại thuốc này ảnh
hưởng thì cảm giác chúng con sẽ phi thường suy yếu, nhất định phải hiện
nguyên hình mới có thể chống cự nhưng những người kia hiển nhiên sớm đã
có dự mưu nên lúc một nhà chúng con trở về thì cũng biết rõ đại sự không ổn nhưng rể cây chúng con ở đó, căn bản không thể chạy trốn. Cha đã
phát động ra năng lực băng nhưng vì gốc cây đã bị ô nhiễm nên thực lực
giảm lớn.
- Mà những người đến tìm kiếm chúng con đều có được năng lực rất mạnh. Giống như năng lực hỏa người dùng trước kia, bị bọn
hắn áp chế toàn diện, cha dần dần không thể ngăn cản nổi. Mà năng lực
của chúng con còn xa không bằng cha, lại bị dược vật ảnh hưởng nên dần
dần biến về bộ dạng bản thể, bám vào rể cây của mình..
- Ngay tại lúc cha sắp không duy trì nổi nữa, bị những người kia bắt được thì
đột nhiên có thêm một đám người nữa đến, mục tiêu của bọn hắn cũng là
chúng con. Đám người tới trước có vài người đã bị cha đả thương, bọn hắn lập tức phân ra một bộ phận đi ngăn cản những kẻ đến sau, bọn còn lại
thì tựa hồ không có thời gian đào bới chúng con nên bọn hắn toàn lực
đánh cha con trở lại nguyên hình sau đó mới tận lực đào bới.
- Muốn chính thức đạt được dược lực Đế Tâm Tuyết Liên thì nhất định phải
đào cả gốc ra và không được để chúng con bị chút tổn thương nào, nếu
không thì linh khí sẽ giảm lớn. Những tên hỗn đản kia rất rõ ràng điểm
này, mà khi đó, thế công của đám người đến sau phi thường mãnh liệt, bọn đến trước đã sắp không ngăn cản nổi nữa, chỉ đủ thời gian đào bới mình
cha mà thôi.
- Ngay tại lúc chúng con thống khổ nhìn cha bị
đào bới từng chút một thì những tên hỗn đản... Những tên hỗn đản kia
dùng liệt diễm thiêu cháy mẹ và các anh chị, bọn chúng chỉ đủ thời gian
bắt cha đi nên muốn hủy diệt toàn bộ chúng con, không lưu lại chút nào
cho bọn đến sau. Lửa, lửa rất lớn, nó cắn nuốt mẹ, cắn nuốt toàn bộ anh
chị. Lửa lớn, rất lớn a!
- Ở thời khắc cuối cùng, mẹ dùng
toàn bộ năng lượng bản thân truyền lại rồi sau đó người chết đầu tiên,
ngay sau đó là hai anh trai của con, bọn họ đều dùng năng lượng để che
chắn cho chúng con thêm một chút nhưng bị dược vật kia ảnh hưởng, dù
nhận được năng lượng của mẹ và các anh trai cũng không cách nào đào
thoát, cuối cùng các chị của con không chút do dự truyền tất cả năng
lượng của mọi người lại nên rốt cục con đã có thể thoát khỏi, được năng
lượng của mọi người bảo hộ rơi xuống vách núi.
Nói đến đây,
Tuyết Nữ đã khóc không thành tiếng, hai tay chăm chú ôm cổ Tề Nhạc, thân thể mềm mại không ngừng run rẩy, khí tức bi ai từ trên người nàng không ngừng lan tràn ra, bao trùm lấy thân thể của nàng và tâm can của Tề
Nhạc.
Lúc này, Tề Nhạc không biết nên nói gì để dỗ dành Tuyết Nữ, trong lòng của hắn chỉ có phẫn nộ. Lợi ích, hết thảy là vì lợi ích
mà những tên khốn nạn kia đã hủy diệt cả nhà Tuyết Nữ, bắt cha của nàng
đi, còn giết chết hết người nhà của nàng. Mà hành động cuối cùng trước
khi chết của họ khiến Tề Nhạc rất kính nể, dùng sinh mệnh của mình để
cứu Tuyết Nữ nhỏ nhất còn sống, tinh thần xả thân này đáng ngưỡng mộ như thế nào? Đế Tâm Tuyết Liên thuần khiết như thế, hết thảy kết hợp thành
một câu chuyện bi thương, trong lúc bất tri bất giác, ánh mắt của hắn
cũng đỏ lên.
- Tuyết Nữ, nói cho cha biết, đến tột cùng là người nào bắt cha của con đi?
Thanh âm âm vang hữu lực của Tề Nhạc vang lên, bên trong ẩn chứa sát cơ rất rõ ràng.
Tuyết Nữ ngẩng đầu nhìn hắn một cái rồi nhẹ nhàng lắc đầu, nói:
- Con cũng không biết là người nào, chỉ nhớ ở thời khắc cuối cùng trước khi bọn hỗn đản kia bắt cha con đi thì tựa hồ còn hô một câu không lưu
lại một chút chỗ tốt nào cho bọn giáo đình, sau đó hỏa diễm đã lan tới
rồi.
- Không lưu lại cho Giáo Đình một chỗ tốt?
Tề Nhạc lầm bầm lời Tuyết Nữ nói, trong mắt sáng ngời, tựa hồ đã hiểu thấu cái gì đó.
- Nói như vậy đám người đến sau hẳn là Giáo Đình gì đó rồi. Có can đảm
đối nghịch với người Giáo Đình, lại là người ngoại quốc thì khả năng lớn nhất chỉ có một.
Hắn trực tiếp nghĩ đến Hắc Ám Quốc Hội.
Tuyết Nữ cúi đầu, nói:
- Lúc con thanh tỉnh lại thì thân thể đã bị băng tuyết chôn vùi, khi đó tựa hồ đã quên hết thảy, tinh thần của con cũng phát sinh biến hóa, bộ
dạng đó cha cũng thấy rồi. Về sau con tiến nhập Viêm Hoàng hồn, con cũng nghĩ đến khả năng Hắc Ám Quốc Hội là hung thủ bắt cha đi nhưng Hắc Ám
Quốc Hội thật sự quá thần bí, cũng quá cường đại, con căn bản không có
cơ hội đi tìm bọn chúng.
- Con đã từng thử qua châu Âu nhưng
vì sợ lửa nên suýt nữa bị kẹt ở đó, may là có những đồng nghiệp tại Viêm hoàng hồn cứu con trở về lúc con bạo tẩu. Từ đó về sau lòng con cơ hồ
đã tuyệt vọng, con biết rõ muốn báo thù khó khăn như thế nào. Cho nên
con đóng băng lòng mình, ngày ngày đều ở trong hầm băng của tổng bộ Viêm Hoàng hồn.
- Hắc Ám Quốc hội sao? Tuyết Nữ, chỉ cần chúng ta có thể trở về thì cha nhất định sẽ mang con trở lại Châu Âu tìm kiếm
cừu nhân của cha ruột con.
Tề Nhạc bình thản nói nhưng Tuyết
Nữ có lòng tin tuyệt đối với lời hắn nói. Nàng chậm rãi ngẩng đầu lên,
nhìn khuôn mặt kiên định mà tràn ngập sát cơ kia của Tề Nhạc, ánh mắt
của nàng dần trở nên mơ hồ đi.
- Cha.
Tuyết Nữ bi
thiết kêu lên một tiếng, dán hoàn toàn thân thể của mình vào trong ngực
Tề Nhạc, trong lúc bất tri bất giác, nàng đã ngồi lên đùi Tề Nhạc, toàn
bộ phương vị tiếp xúc khiến Tề Nhạc cảm nhận đầy đủ da thịt ánh nhuận
lạnh buốt của nàng, dù có quần áo cách trở nên cảm giác mẵn nhịn thập
phần co dãn kia vẫn mang lại cảm xúc mãnh liệt cho hắn. Nhưng lúc này Tề Nhạc đã quên đi xấu hổ, hoàn toàn đắm chìm vào trong câu chuyện xưa của Tuyết Nữ.
Thời khắc này, Tuyết Nữ đã phát tiết ra toàn bộ ủy khuất của mình, nước mắt Đế Tâm Tuyết Liên của nàng vô cùng óng ánh
thuần khiết. Nàng ôm cổ Tề Nhạc rất chặt, tựa hồ như sợ mất hắn, thên
thể mềm mại run rẩy không thôi. Lúc này Tề Nhạc cũng không biết nên an
ủi nàng như thế nào, chỉ có thể im im lặng lặng ôm lấy nàng, dùng tấm
lòng của mình để xoa dịu đi bớt nỗi bi thương lạnh như băng trong lòng
nàng.
Tiếng khóc của Tuyết Nữ dần dần giảm đi nhưng nàng vẫn
nghẹn ngào nức nở trước ngực Tề Nhạc. Tề Nhạc vỗ nhẹ vào lưng nàng. Từ
lúc tỉnh táo lại, khi ôm một băng mỹ nhân tuyệt mỹ dáng người thon dài
như vậy, thân thể của hắn sớm đã có phản ứng nhưng lúc này lại không dám động đậy vì hắn e sợ sẽ kích thích Tuyết Nữ.