Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần

Chương 169: Chương 169: Đừng bao giờ hoài nghi lượng cơm của nữ nhân. (2)




- Thực xin lỗi.

Văn Đình áy náy nhìn hắn.

Tề Nhạc lắc đầu, nói:

- Không có gì, tôi đã quen rồi. Từ nhỏ đến lớn, cái gì cũng dựa vào mình. Nếu như không có tiền cứu tế của quốc gia, có lẽ tôi đã sớm chết đói rồi.

Văn Đình không có nói cái gì nữa, ánh mắt nhìn Tề Nhạc ôn nhu một ít. Tề Nhạc cũng không có lên tiếng, tùy ý cho thang máy mang bọn họ tới tầng đỗ xe.

- Văn Đình.

Nhìn thấy Văn Đình đi ra khỏi thang máy, Tề Nhạc cũng không có cùng đi ra ngoài, chỉ ở trong thang máy nhìn nàng.

- Như thế nào?

Văn Đình nghi hoặc nhìn hắn.

Tề Nhạc mỉm cười nói:

- Cô trở về một mình đi.

Thời điểm Văn Đình ngẩn người, Tề Nhạc đã đóng cửa thang máy lại Nhìn thấy thang máy khép lại, Văn Đình lộ ra thần sắc suy nghĩ, nụ cười nhàn nhạt hiện ra trên mặt, than nhẹ một tiếng, đi lấy xe của mình.

Rời khỏi cao ốc Long Vực, Tề Nhạc đi một mình trên đường cái, ở Phượng Nhã một ngày, hắn hiểu được công tác không đơn giản như vậy, nhất là ở một công ty toàn là nữ nhân, cho nên công ty nội y này không dễ sống. Hải Như Nguyệt ah Hải Như Nguyệt, cô thật sự làm khó tôi rồi.

Sắc trời hơi tối, bởi vì là lúc tan việc, người qua lại trên đường cái nhiều hơn, đa số gương mặt người đi đường đều buông lỏng, công tác một ngày, là thời điểm về nhà nghỉ ngơi. Vừa nghĩ tới hai chữ về nhà, tâm tình của Tề Nhạc có chút trầm thấp. Mình cho tới bây giờ không có nhà a Cái gì mới gọi là cảm giác nhà thật đây? Hắn không biết, một chút cũng không biết.

Hắn muốn có một ngôi nhà! Một gia đình ôn hòa, thời điểm gặp chuyện phiền não, có thể trở thành nơi tránh gió của bản thân, hai chữ thân tình vô cùng dễ dàng với người thường, nhưng đối với mình mà nói, vĩnh viễn không thể cảm thụ được nó là gì. Cũng giống như người bình thường không cách nào cảm thụ được năng lực Kỳ Lân của hắn.

- Tin tin...

Tiếng kèn vang lên, Tề Nhạc vô ý thức nhìn qua đường phố, chỉ thấy một chiếc xe con tam mã dừng lại, xe có màu xám bạc, nhìn nó rất sạch sẽ. Hắn lập tức nhận ra, đây là xe tam mã đời mới, đường cong hài hòa, có hai con ngựa ở hai bên thân làm nó vô cùng xinh xắn.

Cửa sổ xe hạ xuống, Văn Đình nhô đầu ra, nhìn Tề Nhạc mỉm cười, nói:

- Lên xe.

- À? Không cần, tôi tự về được.

Tề Nhạc không nghĩ tới Văn Đình lại lái xe đuổi theo mình.

Văn Đình nói:

- Anh là người của bộ phận thiết kế, thân là quản lý, mời đồng sự ăn cơm là chuyện nên làm thôi.

Nhìn qua bộ dáng tươi cười thân thiết của Văn Đình, tâm tình Tề Nhạc đang cảm giác lạnh lẽo trở nên ấm áp, hắn không có chút do dự, đi đến bên kia, ngồi ở vị trí lái phụ.

Văn Đình lái xe rất trầm ổn, không có kích tình trên xe, nhưng bộ dáng nàng lái xe rất ưu nhã, nhìn nàng lái xe, tuyệt đối là hưởng thụ thị giác.

Cảm nhận được ánh mắt sáng quắc của Tề Nhạc, Văn Đình mỉm cười nói:

- Nhìn cái gì thế? Anh thích ăn cái gì? Tôi mời anh.

Tề Nhạc đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

- Văn Đình, cám ơn cô, vì sao cô tốt với tôi như vậy? Tôi nghĩ, không phải mỗi người mới làm đều may mắn được thủ trưởng mời cơm đâu.

Văn Đình trầm mặc một chút, nói:

- Có lẽ vì tôi giống như anh, hiện tại cũng là cô nhi.

Toàn thân Tề Nhạc chấn động, lần nữa quay đầu nhìn qua Văn Đình.

- Cô, cô cũng là cô nhi?

Tuy hắn chỉ nhìn gương mặt thanh nhã của Văn Đình, nhưng thời điểm này, hắn lại từ trên người Văn Đình có cảm giác bi thường nồng đậm. Đây tuyệt đối là thương tâm từ nội tâm.

Văn Đình nhẹ nhàng gật gật đầu, nói:

- Tôi mồi côi từ trong bụng mẹ, trước khi sinh tôi ra, cha của tôi đã qua đời. Khi còn bé, tôi chưa từng thấy mẹ của mình cười bao giờ, thẳng đến khi tôi có khả năng suy nghĩ, mẹ đã bỏ tôi mà đi. Lúc sắp chết, mẹ đã nói những chuyện xảy ra với cha của tôi. Tuy tôi không phải cô nhi từ bé như anh, nhưng mà, chuyện xảy ra với cha mẹ càng làm tôi thống khổ. Có lẽ là cảm giác đồng mệnh tương liên a, tôi cũng cảm nhận được thần sắc cô đơn trên người của anh, nếu chúng ta cùng là người cô đơn, cùng ngồi ăn chẳng phải tốt lắm sao?

Đột nhiên nội tâm Tề Nhạc xuất hiện cảm giác thương tiếc mãnh liệt.

- Thực xin lỗi, đã làm cô nhớ tới chuyện buồn.

Văn Đình lắc đầu, vứt bỏ lệ quang trong mắt.

- Không có gì, tôi cũng sinh hoạt như vậy nhiều năm rồi, đã sớm quen với tất cả. Chẳng phải anh cũng vậy sao? Chỉ nhớ lại tâm sự mà thôi, trước khi mẹ tôi mất đã nói với tôi thế này, người phải nhìn về phía trước, đi qua thì đi qua rồi, mẹ chỉ hy vọng sau này tôi được vui vẻ. Tôi đem những lời này tặng cho anh.

Đột nhiên trong nội tâm Tề Nhạc xuất hiện một cảm giác xúc động, nói:

- Văn Đình, làm bạn gái của tôi nhé?

Toàn thân Văn Đình chấn động, vô ý thức đạp phanh lại, bởi vì trên đường cái dòng xe cộ rất nhiều, đột nhiên nàng phanh lại, lập tức khiến đằng sau xuất hiện vô số âm thanh ầm ĩ.

Tề Nhạc cũng ngây người, không biết tại sao mình lại nói câu này.

- Ah, tôi, tôi chỉ đùa thôi.

Cái gì là cấp than thở? Chính là không biết làm gì! Bất luận từ phương diện nào mà nhìn, chính mình cùng Văn Đình căn bản không cùng một cấp bậc. Tề Nhạc thật sự muốn tát mình, hắn thực sợ sự một tia hữu nghị vừa mới có với Văn Đình bị một câu mạo muội của mình làm mất đi.

Âm thanh bóp kén vang lên, xe đằng sau thúc dục, Văn Đình buông phanh ra, tiếp tục lái về phía trước, nàng không nói gì, làm cho Tề Nhạc càng cảm thấy bất an.

Tề Nhạc hỏi dò:

- Cô sẽ không giận chứ, tôi chỉ mạo muội hỏi thôi, chỉ là, chỉ là...

Văn Đình than nhẹ một tiếng, nói:

- Để chúng ta từ bạn phát triển lên, được chứ?

Tề Nhạc ngẩn người, vui mừng nói:

- Vậy cô đáp ứng hay cự tuyệt?

Văn Đình tức giận lườm hắn một cái, nói:

- Anh cũng biết mình hỏi mạo muội sao? Về sau chuyện này nói thế nào? Ít nhất hiện giờ tôi chỉ xem anh là bạn.

Tề Nhạc thở ra một hơi, nói:

- Khá tốt, khá tốt.

Văn Đình có chút kinh ngạc nói:

- Còn tốt cái gì? Chẳng lẽ anh hối hận với những lời vừa nói?

Tề Nhạc cười hắc hắc, nói:

- Tôi nói là, khá tốt cô không có đáp ứng tôi, nếu không, những người theo đuổi cô sẽ dốc sức liều mạng với tôi sao? Chúng ta vẫn nên làm bạn, bạn đồng mệnh tương liên.

Văn Đình hừ một tiếng, nói:

- Vừa nhìn đã biết anh không có thành ý.

Tề Nhạc hiếu kỳ nói:

- Nghe ý của cô, dường như rất hy vọng tôi theo đuổi cô nha.

Văn Đình liếc nhìn hắn một cái, vẻ mặt này làm cho Tề Nhạc quên hô hấp.

- Không có theo đuổi thì làm sao mà biết. Tôi rất muốn biết phương pháp theo đuổi nữ nhân của anh đấy.

- À? Cô thật sự muốn tôi theo đuổi cô sao?

Tề Nhạc trợn mắt há hốc mồm nhìn nàng, hắn và Văn Đình quen nhau cũng không bao lâu, cho tới bây giờ không có hy vọng xa vời cái gì, lòng của nữ nhân, thật sự khó hiểu nha.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.