Hai vợ chồng nắm chặt tay của nhau đi vào phòng hợp lớn ở tầng một trăm
mười chín, quả nhiên lúc này cảnh sát cao cấp đã tới. Tổng cộng ba
người, một là cục trưởng cảnh sát Kinh Thành, một người là phó cục
trưởng cục trinh sát, người cuối cùng là Lý Dương. Cấp bậc của Lý Dương
vốn không thể đi cùng cục trưởng nhưng dù sao hành động của cảnh sát lần này do hắn tiến hành, bởi vậy cũng được cục trưởng dẫn theo.
Tề Thiên Lỗi và cục trưởng là người quen biết cũ, đi đến vị trí chủ tọa ngồi xuống.
- Trương cục trưởng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao lại thế này?
Trương cục trưởng nói:
- Lão Tề, tôi biết rõ trong lòng của anh hiện giờ không dễ chịu. Tôi cũng dễ chịu được sao? Kinh Thành xảy ra chuyện lớn như vậy thì chỉ sợ xử
phạt tôi cũng không nhẹ. Hiện dưới đất vẫn đang lấy khẩu cung. Tình
huống lớn thì tôi hiểu một chút. Bây giờ chúng ta không nói những thứ
này đã, trước phân tích xem ai là đầu têu của chuyện lần này. Căn cứ
phân tích của chúng tôi thì có khả năng chúng tới bắt cóc Oánh Oánh, mà
mục đích bắt cóc đơn giản nhất là uy hiếp anh, hoặc là cầu tài, hoặc là
yêu cầu đặc thù. Cầu tài tôi cảm thấy không lớn vì dù sao có thể điều
động nhiều lính đánh thuê thế này cần số tiền cực lớn. Nếu đã có nhiều
tiền thì vì cái gì còn phải đi tới bắt cóc con gái của anh đây? Cho nên
tôi cho rằng người đầu têu có quan hệ nhất định với anh. Anh nên suy
nghĩ một chút có thù hận gì với ai không, hoặc là xung đột lợi ích rất
lớn với ai đó. Lý Dương, anh nên đem tình hình cụ thể của lần tập kích
này nói cho Tề tổng nghe đi.
Lý Dương gật gật đầu, nói:
-
Tề tổng ngài khỏe. Chuyện là như thế này. Hôm nay chúng tôi nhận được
báo án có người quấy rối công ty của ngài nên tôi mang người tới đây.
Lúc tôi nhìn thấy người quấy rối trong đại sảnh thì phát hiện thân phận
của hắn phi thường đặc thù, hơn nữa tôi cũng nhận ra anh ta. Dùng quyền
hạn của tôi là không có khả năng bắt. Đồng thời tôi cũng không có năng
lực đó. Người này không biết ngài có chú ý hay không, anh ta có mái tóc
bạc dài tên là Tề Nhạc. Hắn đến tập đoàn Kim Cốc mục đích là tìm ngài.
Bởi vì không có gặp ngài, cho nên mới ngồi trong đại sảnh đợi.
- Ah, là anh ta? Anh ta quả nhiên là tới tìm tôi.
Tề Thiên Lỗi như có điều suy nghĩ.
Lý Dương nói tiếp:
- Sau khi phát hiện là anh ta thì tôi phải rời khỏi quý công ty. Thế
nhưng mà chúng ta vừa đi không lâu lại nhận được báo án. Thời điểm này
những gia hỏa bắt cóc đã tiến vào Kim Cốc triển khai hành động toàn
diện. Tôi đã liên lạc với cảnh lực ở gần đó và hơn nữa báo cáo lên cấp
trên. Sau đó chúng tôi chạy tới bên ngoài Kim Cốc thì phát hiện những kẻ bắt cóc có hỏa lực rất mạnh, có được róc két và súng máy hiện đại, thời điểm vừa giao phong chúng tôi thương vong rất lớn. Bọn chúng còn bắn
róc két vào nơi đông cảnh sát nhất. Dưới tình huống hỏa lực không thể áp chế thì chúng tôi đành giằng co chờ viện quân. Mà lúc này tôi nhận được chỉ thị của Tề Nhạc. Ước chừng không quá một phút Tề Nhạc bảo chúng tôi vào cao ốc. Thời điểm này những kẻ bắt cóc đã bị giải quyết xong. Về
sau hắn lại đi xuống tầng ngầm gara giải quyết toàn bộ những kẻ bắt cóc ở đó. Bởi vậy tuy cảnh sát chúng tôi tổn thất không nhỏ nhưng chính thức
xuất lực lại không lớn.
Tề Thiên Lỗi giật mình nói:
- Ý
của anh nói tất cả bọn bắt cóc đều do người trẻ tuổi Tề Nhạc đó giải
quyết sao? Điều này sao có thể? Anh ta chỉ có một người và kẻ bắt cóc
được vũ trang đầy đủ a.
Lý Dương cười khổ nói:
- Người
bình thường đương nhiên không có khả năng. Nhưng mà Tề Nhạc không phải
người bình thường. Tôi cho rằng mọi chuyện xảy ra trên người anh ta đều
có thể.
Hào quang trong mắt Tề Thiên Lỗi lóe sáng, nhìn qua vị cục trưởng cảnh sát kia nói:
- Trương cục trưởng. Chẳng lẽ anh ta là người của Viêm Hoàng Hồn sao?
Với tư cách là siêu cấp tỷ phú của nước cộng hòa Viêm Hoàng thì chuyện Tề Thiên Lỗi biết rõ rất nhiều.
Sắc mặt Trương cục trưởng hơi đổi, nhìn qua Tề Thiên Lỗi lắc tay nói:
- Không phải! Tất cả mọi người là người một nhà, tôi cũng không sợ nói
cho anh biết, người trẻ tuổi tên Tề Nhạc kia cục cảnh sát không có quyền bắt. Thân phận của anh ta tôi cũng không biết rõ. Thế nhưng mà anh ta
được cấp trên coi trọng vô cùng. Đồng thời anh ta có được huy chương kim cương thủ hộ cao quý nhất. Trực tiếp nghe điều khiển của chủ tịch nước. Ngay cả bộ ngoại giao cũng không có tư cách ra lệnh cho anh ta.
- Anh nói cái gì?
Tề Thiên Lỗi đứng lên. Lúc này trong lòng của hắn đã tràn ngập ngũ vị tạp
trần (ngọt chua cay đắng mặn). Hào quang trong mắt lóe lên, trực tiếp
nghe chủ tịch nước điều khiển là thân phận gì? Ngay cả bộ ngoại giao
không có quyền ra lệnh. Đối với một quốc gia mà nói thì thân phận như
vậy dùng khách khanh để hình dung mới được. Chẳng lẽ hắn có thân phận
siêu nhân. Dùng một người tiêu diệt hơn trăm kẻ bắt cóc chỉ sợ không
phải siêu nhân để hình dung.
Lý Dương tiếp tục nói:
- Pháp y của chúng tôi đã điều tra rồi. Trừ nguyên nhân cái chết của những kẻ
trong phòng của ngài là không rõ thì những kẻ khác mặt ngoài không có
vết thương nào, nhưng đại não lại bị lực lượng cường đại chấn não bộ
thành bột nhão, não bị chấn nát mà chết. Ngay cả thời gian chết cũng phi thường ngắn, ngắn tới mức chúng tôi cũng không cách nào nhận ra được.
Về phần nguyên nhân cái chết của đám bắt cóc trong phòng ngài chúng tôi
không tìm ra nguyên nhân.
- Em biết những người kia chết như thế nào.
Đột nhiên Tề Oánh Oánh mở miệng nói. Lời này của nàng lập tức khiến cho mọi người nhìn qua.
Dù sao Tề Oánh Oánh cũng là con gái của Tề Thiên Lỗi cho nên từ nhỏ tới lớn nhìn thấy các mặt xã hội rất nhiều.
- Lúc ấy con bị chị Nguyệt Quan bảo vệ từ phía sau, chị Nguyệt Quan rất
sợ hãi. Khi đó chí ít có hơn mười kẻ bắt có dùng súng chỉ vào chúng con. Trong đó một tên bắt cóc chỉa súng bắn vào chị Nguyệt Quan a. Lúc ấy
đầu óc của con trống rỗng vì thấy chị Nguyệt Quan sẽ chết.
Tề
Thiên Lỗi cùng Ứng Tiểu Điệp đều bị lời của con gái hấp dẫn lực chú ý.
Đối với Nguyệt Quan cũng âm thầm cảm kích, dưới tình huống nguy hiểm
tính mạng mà có thể ngăn cản cho con gái của bọn họ thì Nguyệt Quan là
cô gái tốt!
Tề Oánh Oánh nói tiếp:
- Đúng vào lúc này đột
nhiên một đạo thân ảnh nương theo tiếng súng vang lên hiện ra trước
người chị Nguyệt Quan. Con còn nghe một tiếng phốc. Người nọ lại dùng
thân thể của mình ngăn cản viên đạn a, người đó là Tề Nhạc.
Ứng Tiểu Điệp a một tiếng, tuy biết rõ Tề Nhạc không có việc gì, nhưng mà trong lòng của nàng vẫn có khẩn trương.
- Cậu ta dùng thân thể ngăn cản trước người của Nguyệt Quan? Chẳng lẽ anh ta là bạn trai của Nguyệt Quan sao? Thế nhưng mà tôi nhớ nha đầu Nguyệt Quan có bạn trai rồi mà.
Tề Oánh Oánh lắc đầu, nói:
-
Hình như không phải, nếu không anh ta cũng không gọi là chị Nguyệt Quan. Về sau chuyện này còn quỷ dị hơn. Tề Nhạc bảo con nhắm mắt lại và chị
Nguyệt Quan xoay người lại, quay mặt che con lại.