Trương Thông Khiếu giật mình nói:
- Cái gì? Anh trả số tiền hai trăm triệu cho Như Nguyệt?
Tề Nhạc cười nhạt một tiếng, nói:
- Vâng, hai trăm triệu. Đối với một côn đồ như tôi mà nói, tuyệt đối hai trăm triệu là con số thiên văn.
Tâm tình Trương Thông Khiếu lúc này hoàn toàn không bình tĩnh được,
kiềm chế lửa giận trong lòng bắn ra ngoài, nhưng mà thời điểm hắn định
nổi giận, đột nhiên Tề Nhạc tiến lên một bước, đi tới bên cạnh hắn,
không đợi hắn kịp phản ứng, tay phải của Tề Nhạc đặt lên vai hắn.
Trương Thông Khiếu chỉ cảm giác thân thể của mình tê liệt, ngay cả âm
thanh cũng không thể nói được một lời. Nhìn qua Tề Nhạc, ánh mắt tức
giận của hắn biến thành hoảng sợ, chỉ đơn giản là chạm vào ah, hơn nữa
còn cách một lớp quần áo, trong nhận thức của hắn, hoàn toàn không cách
nào hiểu được đây là chuyện gì.
- Thực xin lỗi, Trương đại
ca, tôi biết rõ hôm nay anh không cách nào tiếp nhận sự thật này. Tôi
cũng hiểu với tư cách một nam nhân, muốn đạt được tán thành của người
khác phải có được thành công. Tôi chỉ hy vọng anh cho tôi một cơ hội,
hãy chờ xem, trong vòng một năm tôi nhất định cho anh câu trả lời thuyết phục. Vừa rồi anh hỏi tôi, tôi dựa vào cái gì trả hai trăm triệu. Hiện
tại tôi đã biết rõ, nếu như trong vòng một năm tôi không thể hoàn thành
lời hứa của mình, như vậy, tôi chỉ dùng cái mạng này bồi thường mà thôi.
Ngữ khí của Tề Nhạc vô cùng kiên định, ánh mắt của hắn rất chân thật,
đột nhiên Trương Thông Khiếu cảm giác được đầu óc của mình như lâm vào
hôn mê, ánh mắt như hóa thành thực chất kia giống như đâm sâu vào não
của hắn vậy, thần quang nhàn nhạt lóe lên, từ trong mắt Tề Nhạc hắn nhìn thấy rất nhiều thứ trước nay chưa từng thấy qua.
Trong
khoảnh khắc đó, Tề Nhạc đã thông qua tinh thần chấn động của mình, đem
một ít trí nhớ khắc sâu vào não của hắn. Mà những trí nhớ này cũng từ từ làm Trương Thông Khiếu lâm vào ngủ say. Dù sao cũng là anh của Như
Nguyệt, Tề Nhạc hiểu được có một số việc cần phải cho Trương Thông Khiếu biết rõ.
Tề Nhạc lúc này đã quay vào trong yến hội, mà
Trương Thông Khiếu vẫn đứng ở ban công như trước, chỉ có điều, hắn bây
giờ đưa mặt nhìn vào trong yến hội, dựa vào cạnh cửa sân thượng, ánh mắt vừa vặn nhìn qua đài chủ tịch. Thân thể của hắn vẫn hoàn toàn bị tê
liệt, căn bản không cách nào di động, nhưng tư thế của hắn Tề Nhạc điều
chỉnh ở trạng thái tự nhiên nhất, nhìn từ ngoài, không có bất cứ sơ hở
nào.
Đấu giá hội lại bắt đầu lần nữa, bởi vì vừa rồi nói
chuyện với Trương Thông Khiếu, đã có một kiện vật phẩm được bán đi, Tề
Nhạc trở lại bên người Như Nguyệt, Như Nguyệt nhìn hắn, sau đó nhìn thấy Trương Thông Khiếu ở trước cửa, toát ra ánh mắt hỏi thăm.
Tề Nhạc mỉm cười, thấp giọng nói:
- Yên tâm đi, anh của em chỉ dặn dò anh phải chăm sóc em thật tốt. Anh
ta nói không khí ở cửa thoải mái hơn, còn thoải mái hơn nơi này, cho nên đứng nhìn đấu giá này.
Như Nguyệt nhìn thấy lời nói tự tin của Tề Nhạc không chút nghi ngờ, ánh mắt nhìn vào hội nghị.
Trương Thông Khiếu nói với Tề Nhạc không phải không có tác dụng. Lúc
này đã từ cảm xúc chấn động tỉnh táo lại, nhìn qua đài đấu giá, Tề Nhạc
vẫn không có ra giá, đúng thế, đây là một đấu giá hội, nếu như tập đoàn
Long Vực tiếp tục tranh dành trả giá cao nữa, sau này sẽ bất lợi cho tập đoàn, vì suy nghĩ cho Như Nguyệt, Tề Nhạc quyết định hành quân lặng lẽ, lẳng lặng nhìn vật phẩm đấu giá từng món từng món qua đi, không ra giá
nữa.
Khi Tề Nhạc "bỏ dở nửa chừng", đấu giá hiện ra tình
huống trăm hoa đua nở, một phần ba vật phẩm đấu giá đằng sau đúng là
trân quý hơn lúc trước nhiều, mặc dù không có Tề Nhạc gia nhập.
Nhưng bởi vì hào khí lúc trước vẫn nóng bỏng hơn, mỗi kiện vật phẩm đấu giá đều có giá cao hơn giá quy định rất nhiều.
Người phụ nữ họ Vương liên tiếp đấu giá được vài món không tệ, giống
như lần trước Tề Nhạc khiêu khích nàng, mỗi khi thành công một lần, nàng lại đưa ánh mắt nhìn qua Tề Nhạc.
Vật phẩm đấu giá từng kiện từng kiện giảm bớt, đã tiến vào khâu đấu giá cuối cùng. Kế tiếp chính
là vật phẩm đấu giá sau cùng, phụ nữ họ Vương nhìn qua hướng Tề Nhạc
cùng Như Nguyệt đi tới.
Sắc mặt Như Nguyệt không thay đổi.
Giống như không nhìn thấy người phụ nữ này, sắc mặt Tề Nhạc càng thêm
bình tĩnh, trong mắt hắn tính cách đối phương hơi xấu mà thôi.
- Như thế nào? Bỏ dở nửa chừng sao? Hay cử động không kéo dài sao?
Phụ nữ họ Vương đứng bên người Tề Nhạc cùng Như Nguyệt, tuy ánh mắt của nàng nhìn qua đài chủ tịch, nhưng hạ giọng ác độc khiêu khích Tề Nhạc.
Tề Nhạc cười hắc hắc, hắn sẽ sợ sao?
- Cử động không kéo dài sao? Chẳng lẽ bà từng thấy qua? Không. Đương
nhiên bà không có, chỉ sợ cả đời này của bà không gặp được như vậy. Bởi
vậy dì không hợp khẩu vị của tôi a! Không bằng, tôi giới thiệu cho bà
một cái tên người nước Thái Dương nha, tên gì tốt nhỉ? Gọi là Hạ Thủy
Nãi Đại Tử a, bà thấy thế nào? (Túi Sữa Rủ Xuống - ae thanh niên mình
thường gọi là mướp chạm rốn =)
Phụ nữ họ Vương bất động thanh sắc, đồng dạng hạ giọng, nhưng mà lời hắn nói độc ác hơn nhiều.
- Anh...
Dưới sự kích thích của Tề Nhạc. Âm thanh của phụ nữ họ Vương cao giọng lên. Lập tức khiến cho người chung quanh chú ý.
Trong mắt xuất hiện quang mang nhàn nhạt, Tề Nhạc đem ngón trỏ tay phải đặt lên môi.
- Suỵt, tố chất, Vương tổng, bà phải chú ý tố chất!
Sắc mặt phụ nữ họ Vương vô cùng khó coi. Nếu như không phải ở đây đều che mặt, không biết sắc mặt của bà ta là gì.
Âm thanh của người điều khiển chương trình lại vang lên.
- Tốt, hôm nay đến nơi đây, đấu giá hội của chúng ta sắp chấm dứt, kế
tiếp chúng ta bắt đầu đấu giá kiện vật phẩm cuối cùng, đây là một chiếc
nhẫn do Tề tiên sinh của tập đoàn Long Vực quyên tặng.
Vừa
nói, cô gái lễ nghi bưng vật phẩm ra, cái khay dưới tấm nhung đỏ bao
phủ, Tề Nhạc đưa cho người dẫn chương trình vật phẩm. Đặt lên bàn.
- Giá khởi điểm năm trăm triệu.
Nói mấy chữ này, người dẫn chương trình cũng cảm thấy chột dạ. Dù sao
giá bán của những vật phẩm hôm nay cũng không đủ mấy con số này!
Người phụ nữ họ Vương như bắt được cơ hội, khinh thường nói:
- Tùy tiện cầm một cái hộp nhỏ ra nói bán giá năm trăm triệu sao? Coi
chúng tôi là cái gì? Cho dù đây là tiệc tối từ thiện, cũng không cần
phải lừa gạt như vậy.
Lời nàng nói cũng có hiệu quả nhất định, đủ loại ánh mắt hoài nghi nhìn qua Tề Nhạc.
Tề Nhạc vẫn nhàn nhã như dạo chơi trong sân vườn nhà mình, chậm rãi đi lên đài chủ tịch, mỉm cười, nói:
- Tôi cũng hiểu các vị khách quý rất khó tin tưởng chiếc nhẫn nhỏ bé
này có giá cao như vậy, nhưng mà, tôi có thể nói cho các vị biết, giá
trị của chiếc nhẫn thật ra còn vượt xa giá quy định đấy. Bởi vì, nó là
độc nhất vô nhị.
Vừa nói, Tề Nhạc đã đi lên đài chủ tịch,
khoảng cách chủ tịch đài không còn đủ một mét, đúng là hắn đi lên, động
tác phi thường ưu nhã mà tự nhiên, cũng không có người nào cảm thấy đột
ngột, thời điểm có người sinh ra cảm giác với động tác của hắn, hắn đã
đi tới bên người của người dẫn chương trình, đem cái hộp gỗ nhỏ tinh xảo đặt lên tay của mình.