Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần

Chương 398: Chương 398: Hóa thân thành cánh tay. (4)




Hai người im im lặng lặng đi tới, ai cũng không nói gì, tối nay khó được có vài phần ánh trăng, mượn ánh trăng, Tề Nhạc ngẫu nhiên nhìn về phía Văn Đình, khí chất vốn thanh nhã của nàng lúc này càng lộ ra thanh lệ thoát tục. Có mỹ nữ làm bạn, cho dù con đường có xa xôi cũng rất khó cảm thấy mệt mỏi, không biết vì cái gì, trong lòng Tề Nhạc có chút không hi vọng đi đến cuối cùng, tựa hồ con đường này càng ngày càng dài vậy.

Hai người đi lần này, chính là hơn hai giờ, đoạn thời gian tu luyện ở Long Vực biệt viện quả thực đã qua thật lâu, sau hai giờ đi bộ, bọn hắn đã đi tới đường vòng bao quanh vòng thành phố kinh thành, sắc trời cũng sáng lên.

Sáng sớm không khí rất sạch sẽ, Tề Nhạc hoạt động thân thể của mình, mỉm cười nói:

- Đình Đình, em có mệt không?

Văn Đình mỉm cười nói:

- Anh cứ nói đi? Ngay cả người bình thường như anh cũng không thấy mệt mỏi, em sao lại cảm thấy mệt mỏi được. Bất quá, chúng ta đến tột cùng phải đi đến nơi nào đây?

Tề Nhạc nghĩ nghĩ, nói:

- Bây giờ cách lúc tiệm ô tô mở cửa còn một thời gian ngắn, không bằng chúng ta đi ăn chút gì đi, được không. Đêm qua ăn bánh ngọt đã sớm tiêu hóa mất rồi.

Văn Đình nghe xong đi ăn, con mắt liền phát sáng lên:

- Nếu anh đã có tiền như vậy, không bằng chúng ta đi ăn hải sản sớm chút đi. Ta biết rõ phụ cận có một nơi rất không tệ.

- Ách...

Tề Nhạc lúc này mới nhớ tới sức ăn của Văn Đình tựa hồ cũng không kém mình, cười khổ nói:

- Đổi lại người bình thường, chỉ sợ thật sự không nuôi nổi em đấy.

Văn Đình tức giận nói:

- Chán ghét, em có tham ăn như vậy sao?

Tề Nhạc cười hắc hắc, nói:

- Đình Đình, em biết không? Sau khi chúng ta đi Quỹ Nhai về, anh đã từng một lần cho rằng em cũng là một người trong Chiến Sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần đấy.

Văn Đình sững sờ, nói:

- Chiến Sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần? Anh có ý gì?

Tề Nhạc buông tay Văn Đình ra, đột nhiên chạy tới phía trước:

- Cái này vẫn không rõ ah! Thật là đần. Anh lúc ấy cho rằng em là cầm tinh heo nha. Ngoại trừ heo, nào có người nào tham ăn vậy chứ?

- Anh... . Đừng chạy, anh đứng lại đó cho em.

Văn Đình khuôn mặt đỏ bừng đuổi theo Tề Nhạc đang cười to, hai người một đuổi một chạy, tiếp tục chạy tới trước.

Đúng vào lúc này, Tề Nhạc đột nhiên nhìn thấy phía trước có một chiếc xe vận tải đang đi về phía bọn hắn, trên đường cái có xe vận tải đương nhiên rất bình thường, nhưng khiến cho Tề Nhạc kỳ quái chính là chiếc xe vận tải này rõ ràng lại đi ngược chiều tới, hơn nữa tốc độ thật nhanh, thân xe có chút có chút lay động.

Phảng phất như uống rượu say vậy, Hơn nữa phương hướng nó chạy cũng không phải tiện đường mà là mãnh liệt đâm tới trước, trên ven đường phía trước cách xe vận tải không xa là một cái cầu, dưới cầu là đường sông khô cạn, chênh lệch chí ít ngoài 20m, mắt thấy xe vận tải muốn từ trên cầu xông xuống dưới.

Tề Nhạc cơ hồ không có chút do dự, lập tức thay đổi hướng chạy, chạy đến trước xe tải ở thời điểm này, hắn đã quên đi mình đã mất năng lực.

- Tề Nhạc, cẩn thận.

Văn Đình kinh hô một tiếng, năng lực của nàng tuy rằng không được, nhưng ngăn một cái xe vận tải đang chạy băng băng vẫn không có vấn đề gì. Nhưng hiện giờ vấn đề là Tề Nhạc đã vọt tới trước, lập tức sẽ bị tông trúng rồi.

Nguy hiểm trước mắt, Văn Đình không chút do dự quát to:

- Tề Nhạc, Hợp Thể.

Đã có kinh nghiệm lần thứ nhất, lúc này động tác của Văn Đình đã thuần thục hơn nhiều rồi, thân thể mềm mại uyển chuyển vẽ ra một quang mang màu đỏ trên không trung, trong nháy mắt đã vọt tới bên người Tề Nhạc, trực tiếp dung nhập vào trong cánh tay phải hắn.

Tề Nhạc chỉ cảm thấy vai phải đau xót, năng lượng bành trướng lập tức dũng mãnh vào trong cơ thể. Khi Hợp Thể với Văn Đình, hắn chẳng những có thể đạt tới Ngũ Vân, đồng thời thân cũng trực tiếp ở trong quá trình bổn tướng dị hoá.

Tốc độ xe vận tải rất nhanh, nhưng Văn Đình lại nhanh hơn, khi xe vận tải đâm tới trước mặt Tề Nhạc, dị hoá của hắn đã hoàn thành, gầm nhẹ một tiếng, năng lượng bành trướng tạo thành một vách tường trước mặt Tề Nhạc, cứ thế chặn xe vận tải lại. Vì để không ảnh hưởng đến người trên xe, Tề Nhạc khống chế năng lượng cực kỳ xảo diệu.

Dùng hai loại Vân Lực phong và thủy làm chủ. Nhanh chóng giảm bớt lực trùng kích của xe vận tải, xe vận tải đâm về trước, Tề Nhạc thuận thế nâng đầu xe lên khiến cho xe vận tải đã mất đi năng lực tiếp tục vọt tới trước.

- Ah --

Một tiếng hét thảm từ trong xe vận tải truyền đến, một lái xe nhìn qua chừng 40 tuổi trợn mắt há hốc mồm nhìn tất cả. Hắn cũng không phải cố ý làm trái với quy tắc giao thông, mà là vì đã đi đường dài vô cùng mệt mỏi nên mới ngủ quên trong quá trình lái xe. Bởi vậy mới có một màn đi ngược chiều như lúc trước.

Tề Nhạc quát to:

- Tắt máy.

Tay lái xe có chút run rẩy, nhưng vẫn vô ý thức làm theo. Xe vận tải một lần nữa rơi xuống đất, Tề Nhạc cảm giác được rõ ràng năng lượng của mình và Văn Đình vẫn chưa liên kết mật thiết, nhất là trong lúc cấp thiết, lúc này vai phải đã xuất hiện cảm giác đau đớn kịt liệt, năng lượng cũng đang dần rời xa mình, thân hình lóe lên, đã đi tới bên cạnh xe, mãnh liệt kéo cửa ra, đôi mắt màu đỏ nhìn chằm chằm lái xe, trầm giọng nói:

- Ngươi điên rồi sao? Muốn tự sát thì về nhà mà làm.

- Không, không, không nên giết tôi, tôi vừa rồi chỉ ngủ quên thôi, yêu quái ah!

- Yêu quái?

Tề Nhạc trong nội tâm không khỏi cười khổ, đường đường Kỳ Lân lại bị người nói thành yêu quái, hơn nữa, nguyên nhân xe vận tải đi ngược chiều lại là do ngủ gật, khiến hắn không biết phải nên khóc hay cười. Bất đắc dĩ nói:

- Tốt rồi, nếu đã không có gì thì lái xe cẩn thận đi. Quên đi tất cả chuyện anh vừa thấy.

Vứt bỏ những lời này, thân hình hắn lóe lên đã phiêu nhiên biến mất trước mặt lái xe.

Quần lái xe giờ đã ướt rồi, bộ dáng Tề Nhạc tuy rằng rất uy vũ, nhưng bộ dáng toàn thân lân phiến, sau lưng mọc lên hai cánh kia vẫn để lại cho người lái xe này một ấn tượng không thể xóa nhòa, đột nhiên bừng tỉnh trong lúc mơ ngủ, nghĩ lại một màn lúc trước, lái xe đã sợ đến đại tiểu tiện không thể khống chế, trong lúc nhất thời xe cũng không mở được nữa.

Ngoài ngàn mét, thân thể Tề Nhạc và Văn Đình tách ra, Văn Đình vừa mới thoát ly, lập tức liền cả giận nói:

- Anh điên rồi sao? Em thấy là anh muốn tự sát mới đúng. Nếu không phải em phản ứng nhanh, vừa rồi anh đã bị đụng rồi.

Tề Nhạc có chút lúng túng nói:

- Cái này, anh không phải cố ý đâu, chỉ là đã quên mình đã mất đi năng lực trước kia rồi. Đình Đình, em đừng nóng giận, về sau, về sau anh cam đoan sẽ không làm thế nữa.

- Về sau, còn có về sau?

Văn Đình tức giận, nhìn qua cũng có vài phần khí thế như Như Nguyệt.

Tề Nhạc vội vàng cười làm lành nói:

- Không có, đương nhiên là không có rồi. Lúc ấy anh chỉ là nóng vội cứu người, cũng không nghĩ nhiều như vậy. Người tài xế kia thực không bình thường a! Lái xe lại có thể ngủ quên, lão bản của hắn nhất định phi thường lòng dạ hiểm độc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.