Tề Nhạc trầm mặc một chút, nói:
- Con đã làm tốt chuẩn bị rồi,
đạo lý lớn con không muốn nói, xem như tự bảo vệ nhà của mình đi, con
nhất định sẽ toàn lực ứng phó. Hiện tại công tác chuẩn bị phải dựa vào
ngài rồi. Mọi người phái ra bao nhiêu quả bom hạt nhân?
Cơ Trường Minh suy nghĩ, nói:
- Ước chừng một ngàn hai trăm quả, quốc gia chúng ta có vũ khí hạt nhân
không quá nhiều. Mỹ Kiên Quốc nhiều nhất sẽ ra ba ngàn quả, số còn lại
sẽ do Nga lo liệu.
Tề Nhạc tính toán đơn giản một chút một ngàn
hai trăm quả bom hạt nhân sẽ do chiến sĩ Sinh Tiếu mang theo chừng chín
quả một người, gật gật đầu, nói:
- Không có vấn đề, trừ tên lửa
liên lục địa ra còn thừa cứ do người của con bao hết. Về phần Viêm Hoàng Hồn cũng không cần cho bọn họ tham gia hành động này. Vạn nhất bọn con
có sơ suất gì sau này quốc gia còn phải dựa vào bọn họ.
- Tề Nhạc...
Cơ thượng tướng nhìn qua hắn và thở sâu, miễn cưỡng bình phục cảm xúc trong lòng của mình hiện giờ.
- Các người muốn mang theo toàn bộ một ngàn hai trăm quả bom nguyên tử đó, số lượng khổng lồ như vậy có thể thừa nhận nổi không?
Tề Nhạc nói:
- Có lẽ không có vấn đề quá lớn, một mình con có thể thừa nhận ba trăm
quả bom hạt nhân, mà còn những đồng bọn còn lại của con nữa mà, một ngàn hai trăm quả bom này không là gì. Nếu như quốc gia khác còn có nữa thì
chúng con cũng có thể giúp bọn họ mang theo năm trăm quả. Nhưng mà trang bị chúng ta đã thương lượng tốt phải chuẩn bị đủ, nếu không số lượng
bom hạt nhân không thể cam đoan được.
Cơ Trường Minh hít sâu một
hơi, Tề Nhạc nói rất bình thản nhưng mà từ lời của hắn một mình có thể
mang theo ba trăm quả bom hạt nhân a! Đây là khái niệm gì? Nếu để một
mình hắn đối địch với quốc gia chỉ sợ lập tức có thể hủy diệt quốc gia
đó. Ánh mắt nhìn qua Tề Nhạc biến thành quái dị. Chậm rãi gật đầu, nói:
- Tề Nhạc bất luận thế nào anh phải còn sống trở về. Tôi bây giờ không
dùng thân phận tướng quân ra lệnh cho anh, bây giờ tôi dùng thân phận
cha vợ nói cho anh biết. Tề Nhạc, lần này các người mạo hiểm tính mạng
vì thế giới nên chỉ cần các người trở về sẽ trở thành anh hùng của thế
giới.
Tề Nhạc mỉm cười, lắc đầu, nói:
- Con cho tới bây giờ cũng không hy vọng làm anh hùng cái gì. Nếu như chúng con có thể trở về thì có một yêu cầu.
Cơ Trường Minh gật gật đầu, nói:
- Anh nói đi, chỉ cần quốc gia làm được thì tôi tin tưởng chủ tịch không keo kiệt đâu.
Tề Nhạc mỉm cười nói:
- Con yêu cầu quốc gia không cần ban thưởng cái gì cho mọi người tham
gia, đồng thời cũng không tuyên bố thân phận của mọi người ra ngoài. Như vậy với con và mọi người mới là kết cục tốt nhất.
Cơ Trường Minh sững sờ một chút, nói:
- Vì sao lại yêu cầu như vậy?
Tề Nhạc nói:
- Bác à, ngài phải hiểu con là người Viêm Hoàng. Huống chi chúng con
không phải vì quốc gia mà là vì bản thân mình, ai không có thân nhân
đây? Vì bảo vệ thân nhân, bạn bè và người yêu của mình. Đối với chúng
con mà nói ngài mới là người bận rộn nhất, nghỉ ngơi một chút đi. Phương diện của con ngài không cần lo lắng, có cái gì tình huống gì mới cứ bảo Cơ Đức tới tìm con.
Thời điểm Tề Nhạc mang theo tiểu đội Sinh
Tiếu và chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần trở lại biệt thự Long Vực thì
kinh ngạc phát hiện đã có khách nhân đến. Đến không phải người khác
chinh là Vũ Mâu cùng Thập Nhị Tinh Tọa Thủ Hộ Giả cùng với Giáo Hoàng và bốn Hồng Y Đại Giáo Chủ. Một đoàn mười tám người khiến biệt thự Long
Vực náo nhiệt rất nhiều.
Tề Nhạc tạm thời cho các tiểu đội Sinh
Tiếu ở bên ngoài sân biệt thự Long Vực, lều vải đã sớm an bài tốt, nhưng trong điều kiện hoang sơ này không có người nào có câu oán hận, đối với lệnh của Tề Nhạc bọn họ phục tùng tuyệt đối.
Gặp lại Tề Nhạc thì Vũ Mâu có chút giật mình, đây là lần đầu tiên Tề Nhạc có nhiều cấp dưới như thế, hơn nữa từ năng lượng chấn động mà nhìn đều không phải người
bình thường. Mà khí thế và thực lực chỉnh thể cùng sức chiến đấu tuyệt
đối phi thường cường đại. Nhìn thấy mười hai tiểu đội này nàng lại liên
tưởng nếu như một trận chiến đỉnh Everest Tề Nhạc mang theo toàn bộ
người tới, như vậy cho dù phải trả giá không nhỏ nhưng kết cục cuối cùng cũng thắng lợi.
Tề Nhạc không có đi để ý tới bọn người Vũ Mâu, mà hắn đang cùng các chiến sĩ Thập Nhị Sinh Tiếu an
bài nơi ở cho tiểu đội Sinh Tiếu rồi trở lại biệt thự.
Vũ Mâu
cùng Giáo Hoàng đứng ở trước cửa biệt thự chờ người, nhìn lúc này
Giáo Hoàng Martti cũng không có biến hóa quá lớn, bộ dáng như trước mà Vũ Mâu lại hao gầy vài phần, sắc mặt hình như hơi trắng bệch, không
biết có phải thương thế lúc trước chưa khỏi hay không.
- Tề Nhạc.
Vũ Mâu khẽ gọi một tiếng.
Tề Nhạc chậm rãi gật gật đầu, nói:
- Mọi người đi nghỉ ngơi trước đi. Chuyện khác tôi sẽ xử lý.
Tề Nhạc cùng thủ hộ giả Hy Lạp và giáo đình có thù hận thì chiến sĩ Sinh
Tiếu Thủ Hộ Thần rất rõ ràng, lúc này hắn không hy vọng đồng bạn của
mình xảy ra xung đột với người phương tây, hiện tại đang gặp phải nguy
cơ toàn cầu nên ít nhất cũng phải tạm thời hợp tác mới được.
Tề
Nhạc đem Vũ Mâu cùng Giáo Hoàng mang vào trong đại sảnh, hắn cũng
không an bài gì cho Tinh Tọa Thủ Hộ Giả cùng bốn Hồng Y Đại Giáo Chủ,
trực tiếp ngồi ở chủ vị lạnh nhạt nói:
- Không nghĩ tới Giáo Hoàng lại tới đây, chẳng lẽ ngài không sợ tôi báo thù lần trước sao?
Sắc mặt Martti hơi biến hóa, thẳng thắn mà nói lần này nhìn thấy Tề Nhạc
nội tâm của hắn không ổn định lắm, nếu như không phải Vũ Mâu cam đoan
bọn họ an toàn tuyệt đối thì Giáo Hoàng thật sự không dám tới. Về phần bốn Hồng Y Đại Giáo Chủ cũng không trách Tề Nhạc không khách khí ngồi
xuống a, dù sao đã từng là địch nhân hơn nữa đối phương còn dùng thực
lực một người đánh bại bọn họ, thực lực mạnh như vậy không chỉ làm bọn
họ cảm giác sợ hãi, đồng thời cũng khiến bọn họ sinh ra tôn kính.
- Tề tiên sinh, lần này chúng tôi tới đây với mục đích hợp tác. Chuyện
trước kia cứ để cho nó qua đi. Trên thế giới này vốn có rất nhiều chuyện ông trời chú định rồi. Nếu đã không thể vãn hồi thì đừng để cừu hận che mờ hai mắt.
Giáo Hoàng bình tĩnh nhìn qua Tề Nhạc nói ra.
Tề Nhạc cười lạnh một tiếng, nói:
- Không nên bị cừu hận che mờ hai mắt? Nếu như tôi quả thật bị cừu hận
che mờ hai mắt thì ông cho rằng hiện tại ông còn có thể ngồi ở đây nói
chuyện với tôi sao?
- Tề tiên sinh, ngài có ý gì?
Martti nhìn qua Tề Nhạc, khí tức có chút không ổn định.
Tề Nhạc lạnh nhạt nói:
- Không có ý gì khác, chỉ có thể nói cho các người biết chúng ta vĩnh
viễn không thể trở thành bạn được. Bây giờ là thời kì phi thường nên tôi tạm quên đi chuyện trước kia, nhưng mà sau khi nguy cơ chấm dứt trí nhớ của tôi sẽ khôi phục, đến lúc đó tôi và các người gặp lại chính là
không chết không thôi.
Hắn nói ra lời này đồng thời cố ý nói cho
Vũ Mâu nghe. Bất luận tình huống lần này hợp tác như thế nào thì cừu hận song phương không có khả năng cải biến.
Sắc mặt Giáo Hoàng có chút ủ dột nhìn qua Vũ Mâu, nói: