Sau khi trải qua hoảng sợ ngắn ngủi, Tề Nhạc ngược lại bình tĩnh hơn, hắn nhìn qua Hi Thụy mặt không còn chút máu, nói:
- Tộc trưởng Hi Thụy, chỉ sợ đám này vì tôi mà tới. Thực xin lỗi, chỉ
sợ tôi không có biện pháp bảo hộ các người. Nếu như đợi tí nữa động thủ, các vị tận lực chạy trốn đi, tôi sẽ tận lực tạo cơ hội cho các vị, mục
tiêu của đám hung thú này là tôi.
Vừa nói ánh mắt của hắn nhìn qua người Văn Đình cùng Tuyết Nữ.
Văn Đình giống như không quan tâm chuyện gì, mỉm cười nói:
- Anh nhìn em làm gì? Anh ở nơi nào, em ở nơi đó.
Âm thanh của nàng rất nhẹ, nhưng lại kiên định và chân thật.
Tuyết Nữ nói chuyện còn tuyệt hơn, làm cho Tề Nhạc căn bản không có lý do cự tuyệt.
- Cha, con nghĩ chúng ta không cần tách ra rồi.
- Cô gọi tôi là gì?
Tề Nhạc trợn mắt há hốc mồm nói.
Tuyết Nữ trên mặt đẹp toát ra một tia nhàn nhạt mỉm cười:
- Kỳ thật, sau khi chúng ta tới thế giới này, dưới sự trợ giúp của Tự
Nhiên Chi Nguyên, hai tính cách của con đã hợp làm một, cho nên, con
biết rõ chuyện gì đang diễn ra, chỉ không thừa nhận mà thôi. Cha, con sẽ không tách ra với cha nữa. Huống chi, bọn chúng sẽ bỏ qua cho chúng ta
sao?
Trong giọng nói Tuyết Nữ có chút nghịch ngợm, mọi người ở đây đều hạ chí quyết tử.
Nhìn qua Văn Đình, nhìn lại Tuyết Nữ, Tề Nhạc cười, hào khí trùng thiên, nói:
- Tốt, lão bà bảo bối, nữ nhi bảo bối, vậy chúng ta cùng nhau nghênh
địch, có thể làm cho đám hung thú này bày ra trận thế to lớn như vậy,
cho dù chết, có là cái gì?
Đột nhiên Thâm Hải Minh Xà nói:
- Tôi hiểu rồi, trong bốn gia hỏa này có một tên là vương của hung thú. Lần trước chúng ta dọa Hỗn Độn Vương chạy đi. Hắn thật sự cho rằng anh
là Hắc Kỳ Lân hình người, cho nên mới làm ra hành động lớn như vậy, lần
này, bọn chúng quyết định thu thập chúng ta. Đáng thương cho tôi còn
chưa kết hôn với Bạch nương tử a! Tôi biết ngay, bên cạnh tiểu tử như
anh không có kết cục gì tốt cả, tôi thật đáng thương ah!
-
Minh Xà đại ca. Kỳ thật anh không cần lo lắng. Sau khi tôi chết, anh có
thể khôi phục tự do, chỉ cần anh nói với đám hung thú này là mình bị ép
buộc làm sai khiến, tôi nghĩ, bọn chúng cũng không làm khó anh đâu.
Tề Nhạc bình tĩnh nói ra. Hắn biết rõ, mình hiện giờ không còn chút cơ
hội nào. Cho dù chỉ có một Hỗn Độn Vương cũng có được tu vi hai vạn năm
trở lên, cũng không phải bọn họ có thể đối phó, huống chi còn có nhiều
hung thú như vậy, chỉ một con ở đây thôi, cũng có thể đoán được không
con nào là đèn cạn đầu.
Bốn hung thú hình người, dẫn theo mấy chục hung thú cường đại, loại trận doanh này, chỉ sợ có thể đối phó với bất cứ người và cự thú nào. Cho dù là thiên thần hàng lâm, cũng chưa
chắc có thể rời đi, chớ nói chi là mấy người bọn họ. Có thể giảm ít tổn
thất một chút thì cứ giảm.
Nghe Tề Nhạc nói, Thâm Hải Minh Xà sững sờ một chút, đôi mắt rắn của nó do dự, nói:
- Bỏ đi, tôi nhận mệnh rồi. Từ khi gặp anh tới giờ, chỉ sợ cũng nhất
định có kết quả hôm nay rồi. Nếu như hôm nay tôi chỉ sống tạm bợ, chỉ sợ Bạch nương tử vĩnh viễn không tha thứ cho tôi. Nếu chúng tôi không cách nào làm vợ chồng, nói không chừng cùng xuống địa ngục với nhau a, mẹ
kiếp, lão tử liều.
Tề Nhạc ngẩng đầu nhìn lên bầu trời xanh tinh khiết, trong ánh mắt xuất hiện một tia không thể giải quyết, chẳng lẽ ông trời chú định mình hẳn phải chết sao? Như Nguyệt, Minh Minh, Báo nữ, thực xin lỗi, chỉ sợ anh không cách nào gặp lại các em rồi. Còn các bạn của hắn nữa, Trát Cách Lỗ đại sư, vĩnh biệt tất cả. Với tư cách Kỳ
Lân, tôi nhất định phải chết đứng, dùng tính mạng của mình giữ gìn tôn
nghiêm của Kỳ Lân.
Đột nhiên xuất hiện nguy cơ, làm Tề Nhạc
không cách nào chuẩn bị trước, tuy hắn có dự cảm không tốt từ trước,
nhưng không nghĩ tới dự cảm của mình lại xuất hiện nhiều hung thú cường
đại như thế. Nhìn qua đám hung thú tuyệt thế đang bức tới gần, trong nội tâm Tề Nhạc lạnh buốt. Áp lực khổng lồ, giống như lao lung không ngừng
co rút lại, áp hắn không thở nổi. Bầu trời vốn sáng sủa nhưng vì sự xuất hiện của đám hung thú biến thành ảm đạm, cũng không có mây đen xuất
hiện, nhưng ánh mặt trời ảm đạm thất sắc.
Thở sâu, Tề Nhạc
bình phục cảm xúc kích động trong nội tâm, vận chuyển vân lực trong cơ
thể, thân thể trôi nổi bay lên, đình trệ cách mặt đất chừng năm mét, tất cả hung thú ép tới cách bọn họ hai trăm mét liền dừng lại, các loại hào quang năng lượng sáng lên, do đông đảo hung thú tạo thành, cái lồng
năng lượng này giống như lao lung giam cầm Tề Nhạc vào bên trong, giờ
này khắc này, chỉ sợ một hạt bụi cũng không cách nào vượt qua được.
- Vương của hung thú, xuất hiện đi.
Âm thanh bình tĩnh của Tề Nhạc truyền đi rất xa, dưới tình huống vận
chuyển vân lực, hư ảnh Hắc Kỳ Lân cực lớn hiện ra sau lưng của hắn, bộ
dáng Kỳ Lân chân đạp bốn đóa tường vân, làm cho khí thế của hung thú
chung quanh đình trệ. Số năm tu luyện càng dài, những con hung thú này
càng quý trọng tính mạng của mình, tuy bọn chúng đến hủy diệt Tề Nhạc,
nhưng đột nhiên nhìn thấy dị tượng Kỳ Lân chưa từng có, vẫn có chút
hoảng sợ, dù sao, chung cực Kỳ Lân Tí vào thời kỳ viễn cổ hung thú vẫn
có sức chấn nhiếp cực lớn, các loại năng lực khác không cách nào sánh
bằng được.
Vương của hung thú, Đại Bằng Minh Vương, Thâm Hải
Minh Long Vương, cùng với Hỗn Độn Vương, phân biệt thành bốn phương
hướng tiếp cận Tề Nhạc, đám hung thú hình người mạnh nhất này, khí thế
vô hình của chúng tản ra như muốn nghiền nát Tề Nhạc vậy.
Lúc trước, Tề Nhạc đạt tới ba vân là nhờ bốn đại tộc trưởng dùng khí thế
bức ép đột phá, khi đó cũng là áp lực cường đại mới làm được, nhưng mà,
so sánh với lần này, áp lực hắn phải thừa nhận lớn tới không biết bao
nhiêu lần. Nếu như không phải Tự Nhiên Chi Nguyên trợ giúp Tề Nhạc triệt để cải tạo thân thể, chỉ sợ hắn không thể thừa nhận áp lực này.
Mắt thấy bốn đại hung thú vương tiếp cận, ánh mắt Tề Nhạc phi thường
lạnh lùng, hắn biết rõ, tuổi thọ của bốn gia hỏa này cộng lại cũng hơn
mười vạn năm. Bất luận là con nào hắn cũng không thể đối kháng được.
Nhưng Tề Nhạc cũng không sợ, đã đến thời điểm này, sợ hãi không còn ý
nghĩa gì.
Hắn thậm chí còn không xác định được mình bằng vào
chung cực Kỳ Lân Tí liều mạng một mất một còn không biết liệu có thể có
thể giết được ai không. Nhưng đồng thời hắn cũng biết, tuy bốn con hung
thú này thực lực siêu cường, nhưng trong lòng của bọn họ vẫn còn nghi kỵ với mình, nếu không cũng chẳng triệu tập nhiều hung thú như thế đối phó với mình.
Vương của hung thú xuyên thấu qua làn khói đen
nhìn thấy hư ảnh Kỳ Lân của Tề Nhạc, hiện tại cảm giác của hắn rất kỳ
quái, khí tức năng lượng trên người Tề Nhạc tản mát ra không có khổng lồ như hắn tưởng tượng, nhưng mà, cũng chính bởi vì như vậy, mới khiến cho hắn không dám xem thường. Dù sao, Kỳ Lân là vương của thần thú a, bản
thân có khả năng thu liễm khí tức của mình rất mạnh.