Trí nhớ dần dần trở về đại não, hắn dần dần nhớ lại tất cả việc xảy ra,
chậm rãi dùng tinh thần lực thúc dục một tia Vân Lực còn sót lại trong
cơ thể, muốn hấp thu lấy phần tử năng lượng trong không khí, khiến hắn
kinh hỉ chính là, Vân Lực vừa mới thúc dục, lập tức hấp dẫn đến đại
lượng năng lượng tự nhiên, những năng lượng tự nhiên này vừa tiến vào
trong cơ thể của hắn, lập tức liền tan làm một với tự nhiên chi nguyên,
rất nhanh tu bổ lấy thân thể bị thương của hắn.
Cùng Khủng Bố Đại Ma Vương Mahdavikia đánh một trận, Tề Nhạc sở dĩ có thể giành lấy
thắng lợi cuối cùng, cố nhiên là vì Hiên Viên thần kiếm có lực công kích tuyệt cường, đồng thời cũng có quan hệ với thân thể hắn. Sau khi trải
qua tự nhiên chi nguyên cải tạo, thân thể Tề Nhạc so với trước kia không biết đã trở nên cường hoành hơn gấp bao nhiêu. Dưới công kích của đối
thủ, tổn thương của hắn đã bị thân thể hạ xuống thấp nhất, cường độ thân thể thậm chí có thể so sánh với Mahdavikia. Chỉ là Mahdavikia cũng
không có vũ khí công kích cường hoành như Hiên Viên thần kiếm, cho nên
tự nhiên không cách nào chính thức xúc phạm tới Tề Nhạc rồi.
Theo năng lượng tự nhiên không ngừng tràn ngập, Vân Lực trong cơ thể Tề Nhạc dần dần trở nên sinh động, bổn sự khôi phục rất nhanh bày ra, Vân
Lực dưới sự phụ trợ của Tự Nhiên Chi Nguyên rất nhanh khôi phục lấy,
năng lượng trong cơ thể không ngừng sinh ra cảm giác luật động rất nhỏ,
mỗi một lần đều có thể tăng cho hắn thêm vài phần lực lượng.
Quang mang nhàn nhạt lập lòe, Tề Nhạc rốt cục mở cặp mắt của mình ra,
lúc này, Vân Lực của hắn đã khôi phục ba thành. Về phần thời gian đã qua bao lâu, hắn cũng không biết, lúc hắn mở mắt ra, kinh ngạc phát hiện
thân thể của mình rõ ràng ở trong một rừng cây.
- À? Sao mình lại ở chỗ này?
Tề Nhạc kinh ngạc nhìn tất cả chung quanh, đây là một mảnh rừng cây,
cây cối cao lớn đại bộ phận đều là thụ linh trên trăm năm, khó trách có
thể cung cấp tự nhiên năng lượng khổng lồ như vậy? Nhưng sao mình lại ở
chỗ này? Một khắc cuối cùng của trí nhớ, mình tựa hồ bất tỉnh ngã vào
ngực Lãnh Nhi.
Lãnh Nhi, Lãnh Nhi chạy đi đâu rồi? Hồi tưởng
lại hai con ngươi màu phấn hồng của Lãnh Nhi, Tề Nhạc đột nhiên rùng
mình một cái, dần dần rõ ràng tình huống lúc đó. Trong nội tâm khẽ động, đại não nhanh chóng vận chuyển, chải vuốt lấy suy nghĩ của mình.
Là Lãnh Nhi, đúng vậy, mình cuối cùng hôn mê là do Lãnh Nhi tạo thành.
Tề Nhạc khẳng định nghĩ đến. Từ sau khi nhìn thấy Lãnh Nhi, tinh thần
lực của mình thủy chung đều bị ảnh hưởng, cô nương gọi là Lãnh Nhi kia
trên người tựa hồ có một loại ma lực kỳ lạ, ngay cả tinh thần lực của
mình cũng rất khó ngăn cản, khi nhìn thấy nàng, bản thân lẽ ra nên sinh
ra một ít hoài nghi, nhưng hoài nghi vậy mà lại không xuất hiện, hơn
nữa, mình còn xem nàng như người thân cận của mình. Mà sau khi mình
chiến thắng Khủng Bố Đại Ma Vương Mahdavikia, đang chuẩn bị cưỡng ép
thúc dục Chung Cực Kỳ Lân Tí, xem có thể cuối cùng đánh cược một lần
tiêu diệt hai Khủng Bố Ma Vương còn lại hay không, vừa nói xong ý nghĩ
cho Lãnh Nhi liền lâm vào hôn mê.
Cái này nguyên nhân tuyệt
đối không phải vì Vân Lực của mình tiêu hao quá lớn, là Lãnh Nhi, khi
đó, ánh mắt của nàng tựa hồ phóng xuất ra một loại năng lượng đặc thù,
khi tinh thần lực của mình bị cổ năng lượng này ảnh hưởng thì liền hôn
mê.
Trong nội tâm có chút mát lạnh, Tề Nhạc cơ hồ có thể
khẳng định, bản thân Lãnh Nhi chính là người của Hắc Ám Quốc Hội, bằng
không thì sao nàng phải làm vậy chứ?
Mình thật là một tên đầu đất, con mắt màu hồng phấn nhân loại bình thường sao có thể có được.
Khi nàng xuất hiện vậy mà mình lại không có cảm giác, thế cho nên tinh
thần lực từng bước bị nàng ảnh hưởng, mới xuất hiện tình huống sau này.
Nghĩ tới đây, trong nội tâm Tề Nhạc đã dần bừng tỉnh, đã dần dần hiểu
được tất cả xảy ra lúc đó. Chỉ là khiến hắn có chút khó lý giải chính là nếu như Lãnh Nhi là người của Hắc Ám Quốc Hội, lại bắt mình, thế thì
sao còn đặt mình trong phiến rừng cây này?
Thông qua tinh
thần lực và cảm ứng năng lượng của Tự Nhiên Chi Nguyên, tất cả trước mắt tuyệt đối không phải là ảo giác, mà là tồn tại chân thật. Mình giết
chết một Hắc Ám Vu Yêu, còn trọng thương một Khủng Bố Đại Ma Vương, nếu
như Lãnh Nhi là người của Hắc Ám Quốc Hội, kết quả tốt nhất cũng là nhốt mình lại, thậm chí là trực tiếp hủy diệt mới đúng a!
Không
nghĩ ra, thật sự là không nghĩ ra. Chậm rãi đứng lên từ mặt đất, thân
thể bỗng nhúc nhích, Tề Nhạc cảm thấy thoải mái hơn nhiều, đã có ba
thành Vân Lực mới khôi phục làm cơ sở, không được bao lâu nữa năng lượng sẽ hoàn toàn khôi phục lại thôi.
Có lẽ vẫn còn Bách Lâm a, Tề Nhạc vừa nghĩ, đưa tinh thần lực của mình vào thăm dò trong Kỳ Lân
Châu, hắn phát hiện, bên trong Kỳ Lân Châu không chỉ có vị Đế Tâm Tuyết
Liên Vương kia lâm vào ngủ say, Vũ Mâu cũng tiến nhập vào ngủ say, mình
muốn dùng tinh thần lực đánh thức nàng nhưng lại thủy chung không cách
nào làm được.
Bọn họ vẫn còn, xem ra, mình cũng không bị tổn
thương gì ah! Trước mắt không ngừng hiện ra dung mạo và thân thể hoàn mỹ tràn đẩy mị hoặc của Lãnh Nhi, nội tâm Tề Nhạc tựa hồ nhiều hơn chút gì đó, ở sâu trong nội tâm hắn tựa có thứ gì đó run nhè nhẹ một cái, sinh
ra một cổ cảm giác khác thường.
Dùng sức lắc đầu:
- Không nên, không chết dù sao cũng là chuyện tốt, nếu Đế Tâm Tuyết Liên
Vương đã cứu ra rồi, vậy thì nhanh trở về Luân Đôn đi đón Minh Minh
thôi. Không biết bên phía Klinsmann thế nào rồi, cũng không biết mình đã hôn mê mấy ngày. Trước tiên gọi điện thoại cho Như Nguyệt các nàng,
tránh cho các nàng lo lắng, hi vọng Minh Minh không cho các nàng biết
chuyện mình độc thân phạm hiểm.
Nghĩ tới đây, trong mắt Tề
Nhạc toát ra một tia hào quang ôn nhu. Như Nguyệt, Văn Đình và Tuyết Nữ
đều đang ở nhà chờ đợi mình, nếu như Tuyết Nữ biết mình đã cứu được cha
của nàng, không biết sẽ cao hứng cỡ nào.
Vừa nghĩ, hắn liền gọi cho Long Vực biệt viện một cú điện thoại.
- Này, ai thế!
Điện thoại vừa kết nối, Tề Nhạc đã không thể chờ đợi được hỏi.
Điện thoại bên kia truyền đến một thanh âm tràn ngập tính bạo tạc:
- Ngươi con mẹ nó là ai thế! Trước tự giới thiệu cho lão nương nghe một chút đi!
Tề Nhạc nhíu chặt mày:
- Mạc Đạm Đạm, là cô phải không. Tôi là Tề Nhạc, Như Nguyệt các nàng đâu? Cô bảo Như Nguyệt hoặc là Văn Đình đến nghe đi.
Mạc Đạm Đạm có chút đắc ý nói:
- Anh nói muốn tìm các nàng thì tôi sẽ tìm cho anh sao! Anh nghĩ hay
lắm, Tề Nhạc tên hỗn đản này, quên lúc trước anh đối với tôi thế nào
sao. Hừ hừ, Mạc Đạm Đạm tôi sẽ không tha thứ cho anh đâu. Tôi không gọi
các nàng nghe, anh có thể làm gì đây? Dù sao anh ở Châu Âu, cũng không
gặp được tôi, có bản lĩnh, anh đánh tôi đi! Ha ha ha ha.
Nghe thanh âm tiểu nhân đắc chí của Mạc Đạm Đạm, trong lòng Tề Nhạc không khỏi giận dữ: