Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần

Chương 83: Chương 83: Kỳ Lân bát trận (3)




- Cái gì? Chỉ có ba giây? Anh không nói sai chứ.

Tề Nhạc nghe xong lời này, lập tức từ trong trạng thái hưng phấn biến thành thất vọng.

Giải Trĩ buồn cười nói:

- Anh cho rằng năng lực tăng phúc gấp mười lần là cho không à! Tuy đó là năng lượng của Kỳ Lân Xích, nhưng mà, cũng phải căn cứ vào năng lực của anh. Anh ít nhất phải có năng lượng dẫn động Kỳ Lân Xích mới có khả năng mượn năng lực phòng ngự của nó. Với tình huống của anh bây giờ, tôi nói có thể duy trì ba giây là xem trọng anh rồi.

- Nhưng mà, anh không nên xem thường thời gian ba giây này. Sống chết trước mắt, có đôi khi một giây cũng vô cùng trọng yếu. Anh ngẫm lại, nếu có người dùng mũi tên bắn anh, từ khi bắn ra tới bắn trúng, cần bao nhiêu thời gian? Ít nhất trong khoảnh khắc đó, Kỳ Lân Xích có thể giúp anh ngăn cản công kích của địch nhân, chẳng lẽ không phải là chí bảo sao? Huống chi, Kỳ Lân Xích còn có rất nhiều huyền bí khác. Cái này phải do anh đào móc.

Tề Nhạc nói:

- Còn hai món khác? Lại có năng lực gì?

Giải Trĩ nói:

- Quả cầu bên phải kia là món duy nhất trong Kỳ Lân bát trân không có được lực phòng ngự, cũng không có năng lực công kích. Nhưng anh ngàn vạn không nên xem thường no. Nó trong Kỳ Lân bát trân, bài danh của nó thứ tư, tên là Kỳ Lân Châu. Tuy không có năng lực công kích và phòng ngự, nhưng là chí bảo phụ trợ tu luyện. Đây là do vị Tứ Vân Kỳ Lân yếu nhất năm đó biến ảo mà thành. Điểm này nó cũng giống như anh, chỉ có điều, hắn không có may mắn như anh. Anh là Tứ Vân Mặc Kỳ Lân, mà hắn chỉ là Tứ Vân Kỳ Lân, chênh lệch một chút như vậy, nhưng khác biệt thật lớn.

- Tuy hắn cũng có bốn loại năng lực, nhưng không có thân thể cường hoành như anh. Lúc ấy, nếu như cho hắn thêm thời gian một năm, có lẽ hắn thực sự sẽ trở thành Kỳ Lân mạnh nhất từ trước tới nay. Một khi hắn đem bốn loại năng lực tu luyện tới cực chí, thì không có sinh vật gì địch nổi. Đáng tiếc, đám địch nhân kia không cho hắn cơ hội này. Tứ Vân Kỳ Lân mặc dù có khả năng trở nên cường đại, nhưng bởi vì phân tâm bốn phía, tu luyện cũng khó khăn nhất. Làm hạn chế tu luyện của nó, mà lần phát sinh thánh chiến.

- Cuối cùng các thần thú tuy đánh bại hung thú, đáng tiếc, vị Tứ Vân Kỳ Lân này vào lúc nguy hiểm trước mắt sử dụng chung cực Kỳ Lân Tí, miểu sát hai hung thú mạnh nhất của đối thủ, mất đi tính mạng của mình. Hắn trước khi chết, đã biến ảo thành khỏa Kỳ Lân Châu, lúc ấy, không có ai hiểu rõ tác dụng của Kỳ Lân Châu. Thẳng đến thật lâu sau, một vị Kỳ Lân bình thường vô tình ý đạt khỏa Kỳ Lân Châu này, cũng bằng vào nó trong ba trăm năm có được toàn bộ năng lực của Kỳ Lân, đám cự thú mới hiểu được, khỏa Kỳ Lân Châu này có tác dụng phụ trợ tu luyện.

- Bởi vì vị tiền bối Kỳ Lân kia chết đi chính là Tứ Vân Kỳ Lân, bởi vậy, bất luận là Kỳ Lân gì, thì khỏa Kỳ Lân Châu cũng có tác dụng phụ trợ tu luyện. Nó xuất hiện, cũng làm địa vị của Kỳ Lân nhất tộc trong số thần thú càng thêm vững chắc. Cũng bởi vì có nó, mới khiến năng lực Kỳ Lân tăng lên càng thêm biến thái. Cho nên, tuy Kỳ Lân Châu bài danh thấp hơn Kỳ Lân Xích một bậc, nhưng nó có tác dụng cực lớn với anh.

Lúc này đây, Tề Nhạc cũng không có bởi vì biết được Kỳ Lân Châu mà sinh ra cảm giác vui sướng, nhìn trân bảo trước mặt có bốn màu luân chuyển, trong lòng của hắn đột nhiên xuất hiện cảm giác bi thương. Hắn giống như nhìn thấy vị Tứ Vân Kỳ Lân kia, cảm nhận thần sắc không cam lòng sâu sắc của hắn trước khi chết. Đúng vậy!

Bản thân mình là Tứ Vân Kỳ Lân, bị Trát Cách Lỗ đại sư và các chiến sĩ cầm tinh xem là phế vật. Hắn trước kia, cũng không phải bởi vì tu luyện cực khổ mà buồn phiền hay sao? Cũng chính vì như thế, hắn mới dùng sinh mệnh cuối cùng của mình ngưng kết thành Kỳ Lân Châu. Kính dâng chính mình, mang tới cơ hội cho tộc nhân.

Tiền bối, ngài yên tâm đi, bất luận như thế nào, tôi cũng phải sử dụng nó thật tốt, tuyệt đối không vì Tứ Vân Kỳ Lân tu luyện khó khăn mà nhục nhã. Có lẽ cảm nhận được tâm tình của Tề Nhạc, đột nhiên hào quang lập lòe trên Kỳ Lân Châu sáng bóng lên, mặc dù chỉ trong nháy mắt, nhưng Tề Nhạc lại cảm nhận được một cảm giác thân thiết và quan tâm, bi thương cũng theo đó mà biến mất.

- Tề Nhạc, anh biết không? Trong lịch sử Tứ Vân Kỳ Lân xuất hiện, anh là người thứ hai. Tiến bối ngưng kết thành khỏa Kỳ Lân Châu là đầu tiên. Điểm này, Thiên Dẫn kia cũng không biết. Dù sao, chuyện này đã qua thời gian quá dài. Với tư cách vương giả Giải Trĩ nhất tộc, ta sống hơn ba nghìn năm, năng lực bản thân rất mạnh. Vốn, tôi không muốn trở thành bóng dáng của Kỳ Lân.

- Tuy anh là Kỳ Lân Vương, nhưng dù sao anh quá yếu ớt, cho dù phải trở thành bóng dáng của anh, tôi cũng hy vọng anh trở nên cường đại hơn. Nhưng mà, sau khi tôi biết rõ anh là Tứ Vân Kỳ Lân, đồng thời còn là Tứ Vân Mặc Kỳ Lân, tôi không chút do dự. Tôi hy vọng sẽ ở cùng với Tứ Vân Mặc Kỳ Lân đầu tiên, khai sáng cục diện mới. Cường giả luôn hy vọng phụ thuộc vào người mạnh hơn. Tuy anh bây giờ không đủ cường đại. Nhưng mà, tiềm lực của anh không ai có thể sánh bằng được.

Tề Nhạc nói:

- Đây chính là Kỳ Lân Châu, có phải tốc độ tu luyện Thăng Lân Quyết của tôi sẽ gia tăng nhanh hơn một chút không?

Giải Trĩ nói:

- Đó là đương nhiên, chỗ tốt của Kỳ Lân Châu rất nhiều, bỏi vì anh có được thuộc tính giống như vị tiền bối trước kia, sau khi bốn loại năng lực này ngưng kết lại, trong Kỳ Lân Châu sẽ cấu thành không gian đặc thù, tuy không gian này không tính là lớn, nhưng trong đó lại không giống bên ngoài, chỉ cần anh có thể câu thông với Kỳ Lân Châu, là có thể sử dụng được không gian này, đem đồ vật của mình chứa đựng ở bên trong, bởi vì hoàn cảnh tự nhiên trong đó, bởi vậy, cho dù có chứa đựng sinh vật cũng không sao cả.

- Về phần không gian lớn nhỏ, phải xem vân lực của anh cường đại thế nào. Có lẽ, không gian Kỳ Lân Châu là vô cùng lớn cũng không nói trước được. Về phần tu luyện, anh chỉ cần mang nó trên người của mình, năng lượng vốn có của Kỳ Lân Châu sẽ trợ giúp anh tu luyện. Những điều này tôi nghe các Giải Trĩ tiền bối nói lại, cụ thể có phải hay không, tôi cũng không cách nào xác định.

Tề Nhạc nói:

- Tôi minh bạch. Kỳ Lân bát trân này rốt cuộc có diệu dụng và mạnh thế nào, chủ yếu vẫn phải xem năng lực của mình. Năng lực tôi càng mạnh, chúng có khả năng phát huy công hiệu càng lớn, vậy bộ y phục này là thế nào?

Giải Trĩ nói:

- Đây không phải là y phục, mà là một kiện áo choàng. Vào thời kỳ thượng cổ, bởi vì ánh mặt trời mạnh hơn hiện giờ rất nhiều, cho nên phần lớn nhân loại khi đó phải mặc một cái áo choàng, bởi vậy, nó có tên là Kỳ Lân Ẩn, trong bát trân nó có bộ dáng thích hợp với nhân loại nhất.

- Kỳ Lân Ẩn? Cái tên nghe có chút cổ quái, nó xếp hạng thứ mấy trong Kỳ Lân bát trân?

Vừa nói, ánh mắt Tề Nhạc nhìn vào cái áo choàng màu đỏ sậm trên bàn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.