Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần

Chương 518: Chương 518: Kỳ Lân Huyễn chiến Hiên Viên kiếm. (1)




Y Nhược mỉm cười, nói:

- Có lẽ anh cũng nhìn ra, đây là Kỳ Lân chí bảo giống như Kỳ Lân Châu của anh. Cũng là một trong những bảo vật trân quý nhất trong tộc. Thời điểm đối kháng với Hoàng Đế, anh không có vũ khí sao được. Bảo vật này có tên là Kỳ Lân Huyễn, chính là vũ khí mạnh nhất trong Kỳ Lân tộc.

- Kỳ Lân Huyễn?

Đây là một trong Kỳ Lân bát trân nha, có lẽ Kỳ Lân bát trân chưa xuất hiện toàn bộ, cho nên Y Nhược mới nói Kỳ Lân trân bảo mà thôi. Kỳ Lân Huyễn, nó có tác dụng gì? Tề Nhạc vừa nghĩ, nhận lấy tấm kim loại hình chiếc lá kia.

Vừa cầm trong tay, Kỳ Lân Huyễn lập tức có hào quang lóe lên, một hào quang hư ảo bao trùm tay phải Tề Nhạc, Tề Nhạc cảm thấy lòng bàn tay nóng lên, Kỳ Lân Huyễn đã biến mất, mà trong lòng bàn tay của hắn còn lưu hình dáng chiếc lá.

Y Nhược nói:

- Có lẽ anh còn không biết cách dùng Kỳ Lân Huyễn, trong Kỳ Lân trân bảo, nó là vũ khí công kích mạnh nhất, còn nhớ rõ Hiên Viên kiếm lần trước dọa lùi vương của hung thú không? Kỳ thật chính là do nó biến thành đấy. Kỳ Lân Huyễn đã dung hợp với tay anh, sau này nó chính là vũ khí của anh, chỉ cần anh vừa nghĩ tới, nó có thể biến thành bất kỳ loại vũ khí có hình dáng nào.

- Bản thân Kỳ Lân Huyễn có thể xem như hình thái năng lượng, sở dĩ anh nhìn thấy chiếc lá kim loại chỉ là môi giới mà thôi. Muốn chính thức phát huy uy lực của Kỳ Lân Huyễn, anh cần dựa vào nhiều vân lực duy trì, vân lực của anh càng khổng lồ, Kỳ Lân Huyễn uy lực lại càng lớn, đồng thời, vũ khí ngưng kết càng mạnh.

- Hơn nữa, Kỳ Lân Huyễn có chỗ tốt lớn nhất chính là vĩnh viễn không tổn hại, nó có hình thái năng lượng cho nên không bị bất cứ năng lượng gì phá hư. Cho dù công kích của địch nhân vô cùng cường đại phá hư vũ khí do Kỳ Lân Huyễn biến thành, chỉ cần vân lực của anh còn đầy đủ, anh vẫn có thể ngưng tụ thành vũ khí chiến đấu với địch nhân.

Có thể biến ảo vũ khí? Đây chính là thứ thần khí a, trong nội tâm Tề Nhạc tràn ngập kinh hỉ, hắn cũng không biết, trước khi có Kỳ Lân Ẩn mang theo Thiên Ky Bách Biến Tuyền Ki Giới Pháp xuất hiện, thì Kỳ Lân Huyễn mới là bảo bối xếp hàng đầu tiên trong Kỳ Lân bát trân ah!

Tuy lực công kích của nó còn kém xa công kích của Hiên Viên kiếm, nhưng đặc tính và uy lực của nó còn mạnh hơn bất cứ vũ khí nào. Hơn nữa. Bản thân nó chỉ cần nó năng lượng cường đại là đủ rồi. Có năng lượng cường hãn của Kỳ Lân Tí phối hợp, cho dù không thể vô kiên bất tồi, cũng không khác cho lắm.

- Tiền bối, thứ này quá quý trọng, chờ tôi đánh một trận với Hoàng Đế xong sẽ trả lại cho ngài.

Tuy trong lòng Tề Nhạc có chút không nỡ. Nhưng Y Nhược và Long Giang đã cứu mạng hắn và Tuyết Nữ, Văn Đình, hiện tại thần thú bị hung thú áp chế. Nếu như mất đi Kỳ Lân chí bảo. Bọn họ lấy gì chống lại hung thú đây? Cho nên, trong nội tâm chỉ do dự một chút, hắn vẫn quyết định không nhận bảo bối này.

Y Nhược mỉm cười lắc đầu, nói:

- Không, Kỳ Lân Huyễn không có trọng yếu với tôi như anh, năng lực của tôi đạt tới đỉnh phong của Kỳ Lân rồi. Thời gian ba ngàn năm khiến tôi cận kề cái chết. Nếu không có năng lượng Tự Nhiên Chi Nguyên của anh, chỉ sợ tôi sống không quá mười năm. Anh cho tôi sinh mạng mới, tôi dùng Kỳ Lân Huyễn để trao đổi là vô cùng hợp lý. Anh không cần lo lắng Kỳ Lân nhất tộc chúng ta cái gì.

- Trong Kỳ Lân chúng ta, bản thân những chí bảo này không được nhìn trúng, chỉ có thực lực bản thân tăng lên, mới là căn bản. Những thứ này chỉ là ngoại vật mà thôi. Sau khi rời khỏi đây, anh còn phải đi tìm Côn Lôn kính, tôi nghĩ. Nó càng hữu dụng với anh hơn. Cầm đi, tôi tin tưởng, Kỳ Lân Huyễn trong tay anh sẽ không bị bôi nhọ.

- Thế nhưng mà, tiền bối...

Con mắt Tề Nhạc ướt át, Y Nhược tuy nhìn thì trẻ tuổi, nhưng mà, tâm tính của nàng sớm già rồi, nhiều năm trước tới nay, thần thú dần dần bị hung thú áp chế. Cảm giác áp chế này càng làm cho nàng cảm thấy tuyệt vọng. Mà Tề Nhạc xuất hiện đã mang lại hy vọng trong tuyệt vọng, cơ hồ mang tới hy vọng cho tất cả thần thú.

Nàng lấy Kỳ Lân Huyễn đưa cho Tề Nhạc là do thưởng thức Tề Nhạc, đồng thời, cũng muốn thỉnh cầu Tề Nhạc làm chuyện hồi báo, dù sao, chuyện này quá mức nguy hiểm, nhưng mà, đối với thần thú mà nói nó quá trọng yếu. Nhìn qua Tề Nhạc trẻ tuổi, Y Nhược như nhìn thấy mình hồi còn nhỏ, đều là Kỳ Lân, Kỳ Lân Huyễn cho hắn thì sao chứ?

Hơn nữa, Y Nhược càng suy nghĩ sâu hơn, tuy Kỳ Lân Huyễn cho Tề Nhạc, nhưng mà, lại không tỏ vẻ Tề Nhạc sau này rời đi sẽ làm ra trợ giúp gì với thần thú. Muốn rời khỏi thời đại này, hắn nhất định phải tìm được Côn Lôn kính. Mà có Côn Lôn kính, chỉ là con đường nhỏ cần đi, chẳng những có thể trở về thời đại của Tề Nhạc, hắn cũng có thể trở về thời đại này!

Hiện tại lấy lòng hắn mới là lựa chọn tốt nhất. Đồng dạng với tư cách Kỳ Lân, Y Nhược càng hiểu đặc tính của Kỳ Lân hơn ai hết. Kỳ Lân chí tình chí nghĩa, tuyệt đối không cải biến.

Mỉm cười, Y Nhược nói:

- Tốt, hài tử! Tôi nghĩ, tôi chỉ có thể giúp anh như vậy. Anh không cần gánh nặng tâm lý trong lòng. Nếu như anh không cách nào tìm được Côn Lôn kính rời khỏi nơi đây, vậy anh chính là thành viên trong thần thú chúng ta. Nếu như anh có thể quay về thời đại của mình, như vậy, tôi cũng hy vọng anh nên thường xuyên quay về thời đại này. Dù sao, chỉ có ở thời đại này, anh mới có thể nhìn thấy tộc nhân Kỳ Lân. Luận tuổi tác, tôi lớn hơn anh quá nhiều, nếu như anh nguyện ý, anh nên gọi tôi một tiếng a di. (A di nghĩa là dì)

Trong nội tâm Tề Nhạc chấn động, từ ánh mắt nhu hòa của Y Nhược, hắn nhìn thấy thứ mình chờ mong suốt hai mươi năm qua, chính là mẫu tính. Tuy người yêu của hắn quan tâm hắn rất nhiều, nhưng mà, tình thương không giống quan tâm của mẹ! Với tư cách một cô nhi, lúc này cảm nhận được tình cảm của Y Nhược với mình phát ra từ nội tâm, nội tâm của Tề Nhạc run rẩy.

- A di, cám ơn ngài, ngài yên tâm đi, cho dù tương lai con rời khỏi thời đại này, cũng nhất định thường xuyên tới đây thăm các người. Không, con không muốn gọi ngài là a di. Ngài có biết rằng? Từ nhỏ đến lớn, con là cô nhi, chưa từng có người quan tâm con thương yêu con. Nếu như có thể, con hy vọng có thể gọi ngài một tiếng mẹ. Cho dù chỉ một tiếng cũng tốt!

Con mắt của Tề Nhạc đỏ lên, hắn đã quên mình đang ở trong mộ Hiên Viên. Lòng hắn hoàn toàn đắm chìm trong tình thân truy tìm bấy lâu nay.

Nếu như nói lúc trước Y Nhược còn cân nhắc lý tính sau khi đưa Kỳ Lân Huyễn cho Tề Nhạc, nhưng hiện giờ lý tính đã biến mất. Nàng sống gần ba ngàn năm, từ ánh mắt của Tề Nhạc, nàng như nhìn thấy đau khổ của hắn lúc nhỏ, nhìn thấy nội tâm không thoải mái và cô đơn nên sinh ra cô độc. Cũng nhìn thấy khát vọng tình thân của hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.