- Tôn kính Hoàng Đế bệ hạ, ngài khỏe.
Tề Nhạc khom mình hành lễ.
Hoàng Đế liếc mắt nhìn qua vợ chồng Y Nhược, Long Giang, ánh mắt của
hắn lại chuyển dời qua Tề Nhạc, ánh mắt này nhu hòa hơn rất nhiều, gật
gật đầu, nói:
- Anh có thể tới đây là do bọn họ mang tới sao?
Tề Nhạc gật gật đầu, nói:
- Đúng là như vậy. Hoàng Đế bệ hạ, ngài là tổ tiên của tôi. Nhưng mà,
ngài có biết hay không, hiện tại hung thú đã sắp hủy diệt thần thú, nếu
như chuyện này biến thành sự thật, tiếp theo bị hủy diệt chính là nhân
loại chúng ta. Đến lúc đó, chỉ sợ nhân loại còn lại chỉ có hậu nhân tà
ác của Xi Vưu mà thôi, tôi nghĩ, những cảnh này ngài không muốn nhìn
thấy.
Ánh mắt Hoàng Đế bình tĩnh nhìn qua Tề Nhạc, nói:
- Mục đích của anh là Hiên Viên kiếm.
Tề Nhạc sững sờ, hắn không nghĩ tới Hoàng Đế lại trực tiếp như vậy,
nhưng mà, mục đích của mình đúng là như thế, ánh mắt không dám đối mặt
với Hoàng Đế, gật gật đầu, nói:
- Đúng vậy, chính là Hiên Viên kiếm.
Hoàng Đế gật gật đầu, đột nhiên ánh mắt của hắn biến thành màu vàng óng ánh, hai đạo kim quang như hóa thành thực chất bay vào trong mắt của Tề Nhạc. Toàn thân Tề Nhạc run lên, thân thể không bị khống chế run kịch
liệt, trong chốc lát. Tinh thần của hắn hoàn toàn đông lại, thân thể
giống như bị phong ấn, hoàn toàn mất đi khống chế.
Y Nhược ở phía dưới nhìn lên rất khẩn trương, vừa muốn xông lên cứu Tề Nhạc, lại bị Long Giang kéo lại.
- Không nên gấp gáp, trước kia chúng ta cũng mang người Thổ Tộc tới đây rồi, nhưng không có biến hóa như vậy. Xem ra, Tề Nhạc quả thật là không giống. Chúng ta đã từng xông vào nhiều lần, Hoàng Đế đều không làm hại
chúng ta. Hắn nhất định không tổn thương Tề Nhạc là nhân loại, chờ đợi
đi.
Nghe Long Giang an ủi, cảm xúc của Y Nhược mới bình tĩnh
một ít, đem lực chú ý đặt lên người của Tề Nhạc. Mà lúc này, thân thể Tề Nhạc run rẩy càng kịch liệt hơn.
Kim quang lập tức thu liễm, khí tức năng lượng bình tĩnh trở lại, thân thể Tề Nhạc run lên một cái, đầu óc của hắn trống rỗng. Dùng sức lắc đầu, mới dần dần hồi hồn. Hắn
hoảng sợ phát hiện, kim quang trong mắt Hoàng Đế giống như xuyên thấu
tất cả, ngay cả trí nhớ cũng bị phục chế. Cảm giác toàn thân xích lõa
làm cho hắn cảm thấy không thoải mái.
Ánh mắt của Hoàng Đế nhìn Tề Nhạc nhiều hơn mấy phần ngạc nhiên, nói:
- Anh không thuộc về thời đại này? Nhân loại kế thừa huyết mạch Kỳ Lân, đúng là kỳ lạ nha. Đáng tiếc, anh không phải người tương ứng với Hiên
Viên kiếm xuất hiện.
Tề Nhạc ổn định cảm xúc của mình, ngẩng đầu nhìn qua Hoàng Đế nói:
- Trên thế giới này không có chuyện gì là tuyệt đối. Hoàng Đế bệ hạ lúc trước đạt được Hiên Viên kiếm tán thành. Chẳng lẽ không phải do cơ
duyên sao? Hôm nay tôi có thể đứng ở chỗ này, đã chứng minh tôi có duyên với Hiên Viên kiếm.
Trong mắt Hoàng Đế có ánh sáng lạnh lóe lên, nói:
- Đó là do anh tự cho là đúng thôi. Hiên Viên kiếm ai cũng làm chủ được sao? Nhưng mà, nếu anh là nhân loại, ta sẽ cho anh một cơ hội, chỉ cần
anh có thể chiến thắng ta.
Cho dù anh thông qua cửa thứ hai.
Có thể đi lên trên nhận tẩy lễ của Hiên Viên kiếm. Nhưng mà, trước đó ta phải cảnh cáo anh, muốn thông qua chỗ ta thủ hộ, dùng thực lực của anh
bây giờ, cơ hồ là không thể nào. Rời khỏi đi, không nên tốn khí lực vào
thế giới không thuộc về mình.
Tề Nhạc không có ý định lui bước, từng bước một đi lên cầu thang.
- Tôi nói trên thế giới này, không có gì là không thể nào. Hoàng Đế bệ
hạ đã cho tôi cơ hội. Nếu như tôi không thử một lần. Làm sao có thể cam
tâm đây? Ngài là tổ tiên của tôi, là người tôi sùng bái nhất. Với tư
cách hậu đại của ngài, tôi tự biết kém ngài quá xa, không biết Hoàng Đế
bệ hạ có thể dàn xếp một chút không.
- Dàn xếp?
Hoàng Đế có chút kinh ngạc nhìn qua Tề Nhạc.
- Anh không phải nhân loại đầu tiên tới đây, nhưng mà, anh là người đầu tiên bảo tôi dàn xếp, anh có lý do gì bảo tôi dàn xếp cho anh?
Tề Nhạc cười hắc hắc, nói:
- Bởi vì tôi là hậu nhân của ngài! Chẳng lẽ ngài không hy vọng hậu nhân của mình đạt được Hiên Viên kiếm sao?
Hoàng Đế nhíu mày, nói:
- Tuy anh có huyết mạch Kỳ Lân, nhưng từ bề ngoài nhìn thì không thiếu
hụt điểm nào, nhưng mà, Hiên Viên kiếm cũng không phải bất luận kẻ nào
cũng có thể nhận được. Đối với anh mà nói, có được Hiên Viên kiếm chưa
hẳn là chuyện tốt. Dàn xếp là không thể nào. Chỉ cần anh thông qua chỗ
của ta thủ hộ, đạt tới đỉnh cầu thang, xem như anh thông qua cửa ải này.
Trong mắt Tề Nhạc sáng ngời, nói:
- Đây chính là ngài nói ah, không thể đổi ý.
Hoàng Đế ngạo nghễ nói:
- Trong đời ta chưa từng nói chuyện gì mà không làm được. Cho dù lúc
trước đạt được Hiên Viên kiếm đã bứt tóc phát lời thề, sau khi chết linh hồn vĩnh viễn thủ hộ Hiên Viên kiếm, ta chưa từng hối hận vì chuyện
này.
Vui vẻ trong mắt Tề Nhạc càng đậm.
- Đương
nhiên tôi tin tưởng, ngài là tổ tiên vĩ đại của tôi. Tôi nghĩ ngài nói
được làm được, Hoàng Đế bệ hạ xin ngài cẩn thận.
Nói tới chỗ
này, cước bộ Tề Nhạc tiến lên liền dừng lại, đối mặt vơi tổ tiên của
mình, hắn sao dám chủ quan đây? Thần quang trong mắt đại phóng, hư ảnh
Kỳ Lân xuất hiện sau lưng của hắn. Hư ảnh khổng lồ có quang mang đen bạc bắn ra ngoài. Khí tức Kỳ Lân bành trướng, cơ hồ chỉ trong nháy mắt, Tề
Nhạc đã tiến vào Kỳ Lân biến giai đoạn hai.
Lân giáp màu đen
dày đặc, đôi cánh đen cực lớn, cộng thêm hào quang từ Kỳ Lân Châu lóe
lên, không điểm nào không làm nổi bật sự cường đại của Kỳ Lân, tay trái
thu nạp vào trước ngực, hào quang đen bạc từ từ quấn quanh và ngưng kết
lại, Kỳ Lân kính đường kính một mét đã trống rỗng xuất hiện, tất cả còn
chưa kết thúc.
Kỳ Lân chân hỏa bành trướng thiêu đốt dưới
chân Tề Nhạc, mặt ngoài là lân giáp màu đen dày đặc, lập tức bao trùm
một tầng áo giáp màu đỏ, ánh lửa bành trướng thiêu đốt chung quanh thân
thể của hắn như hỏa thần hàng lâm thế gian, Kỳ Lân Xích dưới tác dụng Kỳ Lân biến giai đoạn thứ hai, Tề Nhạc tăng lực phòng ngự của mình tăng
lên cực hạn.
Hào quang mạnh mẽ không ngừng lập lòe. Thân thể
của hắn sau khi sử dụng Kỳ Lân biến càng cao lớn hơn, ngóc đầu lên, mái
tóc bạc phất phơ sau lưng, hào quang màu bạc trong mắt bắn ra ngoài,
ngang nhiên nhìn chăm chú vào Hoàng Đế.
Hoàng Đế vẫn đứng bất động, tùy ý đợi Tề Nhạc ngưng tụ lực lượng, trong đôi mắt bình tĩnh
không có một tia tình cảm chấn động nào. Sau khi ánh lửa Kỳ Lân Xích
thiêu đốt hừng hực, Hoàng Đế mới cười nhạt một tiếng. Tay phải nâng lên, một đạo kim quang trên bình đài bắn lên cầu thang, hào quang lóe lên,
một thanh kiếm hồn của Hiên Viên kiếm xuất hiện trong tay Hoàng Đế.
Hoàng Đế quay đầu, có chút si mê nhìn kiếm hồn trong tay, chuôi kiếm
hồn này có kiểu dáng và kích thước giống như kiếm hồn bên dưới, nhưng mà hào quang cực kỳ bắt mắt.