- Tôi cũng không nói đùa với anh đâu, đây là sự thật.
Tề Nhạc nuốt một ngụm nước miếng, nói:
- Nhưng mà, nhưng mà Trát Cách Lỗ đại sư nói, nếu như tôi không tìm được bốn nữ nhân, thì không thể làm tình, tôi sao cho nàng tinh hoa được?
Giải Trĩ hừ một tiếng, nói:
- Kỳ Lân ở phương diện này đúng là rất mạnh, mà sở dĩ Thiên Dẫn kia nói cho anh biết, là vì một khi Kỳ Lân phát sinh quan hệ với nữ nhân, sẽ rất khó ngăn chặn xúc động của mình, nhưng mà, đây chỉ là đối với Kỳ Lân bình thường mà thôi, anh là Hắc Kỳ Lân, có được Kỳ Lân Thông Linh Tâm, chỉ cần khống chế dục vọng của mình là đủ rồi. Nhưng mà, năng lượng trong tinh hoa của anh quá khổng lồ, nếu như không có nhiều nữ nhân ở bên cạnh dùng thuần âm chi khí tương trợ, đúng là dễ tạo thành tổn hại cho người ta. Cho nên anh nhịn được thì tốt. Nhưng dùng giải độc thì khác, phóng thích tinh hoa cũng không nhất định làm chuyện đó mới được.
- Móa, anh đừng có nói với tôi là.... Cái đó đây, có nữ nhân mà phải thủ dâm, chuyện này hơi quá rồi.
Giải Trĩ hừ một tiếng, nói:
- Chẳng lẽ anh không nghe nói Kỳ Lân phong lưu, anh đúng là đần, không có âm khí của nữ nhân làm dẫn, tinh hoa mà anh phóng thích chẳng tinh thuần. Thủ dâm là không được. Chẳng lẽ anh không thể biến báo sao?
Dù sao Tề Nhạc cũng xuất thân từ lưu manh, Giải Trĩ nói một chút, rốt cuộc hắn cũng hiểu được, một cảm giác chột dạ khó nói nên lời hiện ra trong lòng, âm thanh có chút tối nghĩa.
- Anh, chẳng lẽ anh nói tôi làm cho nàng...
- Anh hiểu là được. Dù sao anh là cứu người, không cần cảm thấy áp lực tâm lý. Huống chi, tiểu tử anh còn ước gì được như vậy nữa. Tốt, nói đã nói rồi, chuyện còn lại phải xem bổn sự của anh, tôi ngủ đây.
Âm thanh Giải Trĩ biến mất, nhưng tâm tình Tề Nhạc lại xao động, hắn coi không ít phim rồi, tình huống đặc biệt này lại diễn ra trên người hắn, sao hắn không hưng phấn được, nhưng mà, chuyện này phải mở miệng thế nào! Giải Trĩ đã đi ngủ, lưu nan đề này lại cho mình, nhưng mà, hiện giờ tâm tình Tề Nhạc không cách nào bình tĩnh được, ôm mỹ nữ trong ngực, đổi lại là ai cũng khó bình tĩnh, bất luận hắn có suy luận phong phú cỡ nào, thì hắn vẫn là xử nam.
- Cái này, Thương Băng, tôi có biện pháp giải độc cho cô.
Tề Nhạc vội ho một tiếng, rốt cục đánh vỡ bình tĩnh.
Lục Thương Băng có chút kinh ngạc ngẩng đầu, rời khỏi thân thể Tề Nhạc.
- Anh có biện pháp?
Tề Nhạc biểu hiện rất nhiều dị năng thần kỳ, khiến cho Lục Thương Băng có cảm giác tin tưởng vào hắn.
Tề Nhạc gãi gãi đầu, nói:
- Nhưng mà, biện pháp này rất đặc thù, cần cô phối hợp mới được.
Lục Thương Băng:
- Biện pháp gì? Anh là thủ hộ giả phương đông, chẳng lẽ phương đông thật sự có kỹ thuật thần kỳ có thể giải độc trong gien của tôi sao? Có phải châm cứu không!
Ánh mắt của nàng nóng bỏng, sâu trong nội tâm của nàng, kỳ vọng nhất chính là có được cuộc sống mới, mà sống sót chính là điều kiện tiên quyết. Nếu không, nàng cũng chỉ có thể quay về Hắc Ám Quốc Hội, tiếp tục sống trong sinh hoạt không có ngày mai trước kia.
Tề Nhạc lắc đầu, có chút lúng túng nói:
- Không, không phải châm cứu, châm cứu chỉ là một khả năng trị bệnh thông thường, nhưng tôi cũng không biết. Có lẽ cô nhìn ra, tôi cũng giống như cô, cũng không phải người bình thường. Trong huyết mạch của tôi có một loại năng lượng đặc thù. Mà muốn giải trừ độc tố trên người của cô, hiện tại có một biện pháp, chính là cô ăn tinh hoa của tôi, ách, nói như vậy chắc được rồi, cô hiểu chứ?
Lục Thương Băng lặng đi, lắc đầu, nói:
- Cái gì gọi là ăn tinh hoa của anh? Chẳng lẽ anh có thể cho tôi ăn anh sao?
- Cái này..., đương nhiên không phải ăn người, cô nghĩ lại đi, tinh hoa của nam nhân là cái gì?
Vừa nói, hắn lại nhìn xuống thân dưới của mình, ấp a ấp úng nói:
- Cái này, phải dùng miệng.
Trong mắt Lục Thương Băng có dị sắc lóe lên, kinh ngạc nhìn qua Tề Nhạc, Tề Nhạc nuốt nước bọt, nói:
- Cô, cô đừng hiểu lầm, tôi thật sự vì giải độc cho cô thôi, cô hiểu ý của tôi chứ?
Lục Thương Băng gật đầu, nói:
- Tuy tôi chưa làm tình bao giờ, nhưng trong thế giới hắc ám tôi đã nhìn thấy nhiều thứ. Nếu anh đã nói như vậy, như vậy, được rồi.
Vừa nói, thân thể thon dài của cô ta trầm xuống, nói khẽ:
- Trên người của anh có lân phiến.
Tề Nhạc không nghĩ tới Lục Thương Băng lại không chút mâu thuẫn mà đồng ý đề nghị của mình, tuy trong lòng có chút kinh ngạc, nhưng hắn lại có cảm giác hưng phấn, hắn xem nhẹ tất cả chuyện khác, hắc quang trên người tán đi, dưới tình huống dùng Bản Chúc Tương Dị Hoa, trên người hắn không có quần áo. Lúc lân phiến trên người rút đi, hắn cảm giác được tay của Lục Thương Băng vịn hông của mình run lên nhè nhẹ, bàn tay trở nên lạnh buốt, thậm chí trong lòng bàn tay hơi ẩm ướt.
Trường mâu đã trướng lên nên hơi đau đớn, tuy thân thể Tề Nhạc còn ổn định, nhưng tim của hắn đập rất nhanh. Đúng lúc này, bàn tay lạnh buốt cầm lấy trường mâu, lập tức kích thích làm Tề Nhạc rên rỉ, vô ý thức đở lấy bả vai Lục Thương Băng.
Động tác của Lục Thương Băng dừng lại, khí tức nam nhân từ trước mặt tỏa ra, sắc mặt của nàng hơi tái nhợt.
Lúc bàn tay của nàng ôm chặt lấy trường mâu, toàn thân Tề Nhạc như co rút lại, với tư cách một xử nam, lần đầu tiên gặp phải kích thích mạnh như thế, đối với hắn là một lần khiêu chiến cực hạn.
Động tác của Lục Thương Băng rất không lưu loát, nhưng với Tề Nhạc đã đủ rồi, bất luận là thân thể hay tâm thần thì đây là kích thích mạnh mẽ, làn da cổ đồng của hắn hơi nhiễm một màu đỏ ửng. Hắn hiện giờ, đầu óc mê ly, cảm giác với mọi thứ chung quanh giảm xuống, mà thân thể lại rất mẫn cảm.
Lục Thương Băng không hổ là gien siêu ưu tú của nhân loại chế tạo ra, chẳng những năng lực thích ứng của nàng biểu hiện ở quyền thuật, phương diện sinh tồn, ngay cả chuyện lúc này, dùng tốc độ kinh người biến thành lưu loát hơn trước, động tác múc nhanh hơn, đầu lưỡi khiêu khích, mỗi một lần đều làm thân thể Tề Nhạc bị run rẩy, không biết tư vị dục tiên dục tửu này diễn ra bao lâu, không biết tay hắn lúc nào đã đặt lên đầu của Lục Thương Băng, mà một tay Lục Thương Băng đưa ra sao lưng hắn, ôm lấy eo của hắn.
Huyết mạch Kỳ Lân rất cường hãn, Tề Nhạc vào lúc này, kích thích mãnh liệt xâm chiếm đầu óc, có lẽ các giác quan bị kích thích mạnh mẽ, mũi của Lục Thương Băng không ngừng phát ra tiếng trầm thấp, vào thời khắc này, Tề Nhạc đã sớm quên hết mọi thứ, quên thời gian và quên bản thân.
Rốt cục, không biết kích thích mạnh mẽ này diễn ra bao lâu, trong miệng Tề Nhạc phát ra tiếng gầm nhẹ, tay phải vịn đầu Lục Thương Băng, tinh hoa của hắn như thiên quân vạn mã phun trào ra ngoài. Lúc đạt tới cao trào ý thức của hắn trống rỗng, giống như rời bỏ hắn mà đi vậy.
Lục Thương Băng không có trốn tránh, yên lặng thừa nhận tinh hoa nóng rực này, ánh mắt của nàng nhìn lên, nhìn vẻ mặt vẻ mê say của Tề Nhạc, ánh sáng lạnh hiển hiện.