Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần

Chương 154: Chương 154: Long đằng hổ dược. (2)




Một tiếng gầm gừ trầm thấp từ trong miệng Quản Bình tiến sĩ vang lên, đột nhiên hắn nâng hai tay lên, một tay bắt lấy lưng của nam tử tóc vàng, tay kia bắt lấy cánh tay cầm ly tử i-ông năng lượng đao, chỉ trong nháy mắt, thân thể Quản Bình quay lại.

- Ô...

Lại một tiếng gào thét vang lên, thân thể nam tử cao hai mét bị Quản Bình vung mạnh, thân thể bị ném vào ba tên đồng bạn phía sau, mà thanh ly tử i-ông năng lượng đao trong tay hắn lọt vào tay của Quản Bình. Tóc của Quản Bình biến thành màu vàng, trên mặt xuất hiện hào quang nhàn nhạt, thân thể của hắn như bành trướng lên, cơ bắp nổi lên, áo trắng trên người nứt vỡ, túm lấy tên nam tử tóc vàng, đi tới bên cạnh Tề Nhạc.

Khí tức của Quản Bình mang lại một cảm giác cho Tề Nhạc, chính là thân thiết, Kỳ Lân Châu trước ngực của hắn có chút sáng ngời, Tề Nhạc không chút do dự hét lớn.

- Lâm.

Hai tay đẩy về trước, hai đạo lôi quang bắn ra, tuy cường độ lôi điện không cao, nhưng ánh sáng tím này quá chói mắt.

Báo nữ dường như là thủ lĩnh của đám người Mỹ Kiên Quốc, thấy Quản Bình thoát ly khống chế, điện quang trong hai tay Tề Nhạc bắn ra bốn phía, sắc mặt lập tức đại biến, hét lớn một tiếng.

- Đi.

Nàng là người đầu tiên bay qua cái khe kia.

Lôi điện có lực hút, nếu như tu luyện tới cảnh giới cao, địch nhân căn bản không có khả năng né tránh, chỉ có thể chọi cứng, đáng tiếc vân lực của Tề Nhạc hiện tại không nhiều lắm, còn phải dẫn động năng lực tàng hình từ Kỳ Lân Ẩn nữa, công kích trừ rực rỡ đẹp mắt ra, lực công kích ít tới đáng thương, tuy đánh trúng thân thể một người, nhưng chỉ làm tên cao thủ Mỹ Kiên Quốc hơi ngừng lại một chút, bốn đạo thân ảnh phiên nhiên rời đi.

Tề Nhạc nhìn qua bộ lông màu vàng của Quản Bình.

- Đây là thành quản nghiên cứu của anh sao?

Quản Bình nói:

- Chúng ta rời khỏi đây trước rồi nói sau.

Đúng lúc này, âm thanh của Thiên Hồn vang lên lần nữa.

- Địch nhân đã lên tầng hai của trụ sở nghiên cứu, nhanh chóng rời khỏi đây. Tề Nhạc, anh nghe tôi nói không?

Tề Nhạc nói:

- Chúng ta đã thành công, lập tức rút lui. Bảo Điện Não Hồn bắt đầu quấy rối vệ tinh, chúng ta đi ra ngoài.

Thực Vật Hồn sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, lúc này tiến tới sát người Tề Nhạc cùng Quản Bình, nàng nhìn qua đám chuyên gia nghiên cứu chung quanh, nhìn lại Tề Nhạc cùng Quản Bình, trên tay làm ra tư thế chém xuống.

Hàn quang trong mắt Quản Bình lóe lên, gật đầu với Thực Vật Hồn.

- Những kẻ này đều là tinh anh nghiên cứu của Thái Dương Quốc, giết một ít một.

Gương mặt Thực Vật Hồn trở nên lạnh như băng, hai mắt sáng lên, vô số hào quang màu xanh bắn ra.

Đối với người Thái Dương Quốc, Tề Nhạc không có cảm giác đồng tình, liếc mắt nhìn qua khe hở, nói:

- Chúng ta từ đi nơi này, tiến sĩ, anh mang tôi nhảy xuống đi.

Quản Bình có chút kinh ngạc nhìn qua Tề Nhạc, hiển nhiên không biết hắn làm cách nào mang mình nhảy xuống. Hắn nào biết rằng, không có phong vân lực, Tề Nhạc nhảy từ lầu ba xuống không chết cũng mất năng lực hành động.

Thực Vật Hồn sau khi phát ra công kích, không chút do dự giữ chặt tay của Tề Nhạc, ba người dùng tốc độ nhanh nhất phóng ra khe hở, mà lúc này, vô số tiếng bước chân truyền tới.

Lúc thân thể rơi xuống, Tề Nhạc nhắm mắt lại, lúc đối mặt với địch nhân hắn không sợ, lúc này toàn thân lạnh như băng, hắn sợ độ cao không nhẹ a.

Đột nhiên thân thể Thực Vật Hồn hơi run lên, vội la lên trong tinh thần.

- Các người đi trước, hai gia hỏa kia tới rồi.

Đương nhiên Tề Nhạc biết là nói ai, vội vàng kéo Thực Vật Hồn,

- Không muốn, tất cả có anh. Quản Bình, không nên kinh ngạc, cũng không nên làm ra bất cứ cử động gì.

Vừa nói, hào quang trong mắt Tề Nhạc lóe sáng, đồ án Kỳ Lân trên người hắn, bốn sắc của Kỳ Lân Châu sáng lên, một tay của Tề Nhạc bắt lấy bả vai của Quản Bình, nói:

- Thu.

Hào quang lóe lên, thân thể Quản Bình tiêu thất trong hư không, Tề Nhạc chỉ cảm thấy toàn thân trầm xuống, vân lực trong người không nhiều nhất tiêu hao nhiều, nhưng lúc hắn hắn không dám trì hoàn, một tay ôm lấy thân thể mềm mại của Thực Vật Hồn, Kỳ Lân Ẩn đỏ sậm xuất hiện, bao phủ hai người, tiêu thất vào hư không của viện nghiên cứu.

- Ngu ngốc, người đâu? Vậy đều chết đi. Giới nghiêm đi...

Những người khác tức giận gầm lên, mà Tề Nhạc cũng mang theo Thực Vật Hồn kín đáo đi lần theo biên giới của sân trung tâm nghiên cứu ra ngoài. Vân lực của hắn vì tiêu hao quá độ, đã sắp chống đỡ không nổi năng lực tàng hình của Kỳ Lân Ẩn. Càng vào thời khắc nguy cơ, trong nội tâm Tề Nhạc càng nhận thức tầm quan trọng của vân lực, nếu như vân lực của mình mạnh hơn một chút, tất cả không có khó khăn như vậy.

Nhưng đi được vài trăm mét, Tề Nhạc lại cảm giác như đã qua cả đời người, hắn không dám đi nhanh, bởi vì mỗi bước phải dừng lại để ngưng tụ vân lực, hòng duy trì Kỳ Lân Ẩn, mồ hôi to như hạt đậu rơi xuống. Tuy Thực Vật Hồn không ngừng truyền sinh cơ vào trong người của hắn, nhưng dù sao không phải Kỳ Lân vân lực.

Rốt cục, sau khi thấy cả ngàn tên binh sĩ Thái Dương Quốc ra ra vào vào, sau đó lặng lẽ rời khỏi trụ sở nghiên cứu, Tề Nhạc thở ra một hơi, hắn nhìn thấy một chiếc xe tải bên ngoài trụ sở nghiên cứu. Xe tải vừa mới bị binh sĩ kiểm tra qua, hai người ngồi trên xe, chính là Diệt Dương cùng Cơ Đức, bọn họ đã sớm chuẩn bị, giấy chứng nhận đầy đủ hết, căn bản không sợ điều tra cái gì.

Tề Nhạc nhìn thấy bọn họ, bọn họ lại không thấy Tề Nhạc, hai người đang chờ đợi trong lo lắng, Tề Nhạc vừa ra khỏi cửa, lập tức thông qua chiếc nhẫn liên hệ tinh thần với Cơ Đức, chỉ huy hắn khởi động xe tải chờ bọn họ.

Lúc này, vân lực trong cơ thể Tề Nhạc cũng đạt tới cực hạn, năng lượng chấn động của Kỳ Lân Ẩn bắt đầu không ổn định, mắt thấy xe tải đang tới gần, hắn lại hoảng sợ phát hiện năng lượng chấn động trong người mình càng yếu đi, hiệu quả tàng hình của Kỳ Lân Ẩn tùy thời có khả năng mất đi.

Tề Nhạc đưa mắt nhìn lại, cửa ra vào của trụ sở nghiên cứu có hơn mười tên binh sĩ đang đưa mắt nhìn ngoài đường, một khi mình thoát ly trạng thái ẩn thân, chỉ sợ sẽ biến thành tổ ong đầu tiên. Cho dù có Thực Vật Hồn bảo hộ, cũng sẽ bị đối phương nhìn chằm chằm vào, muốn chạy rất khó khăn.

Tuy Tề Nhạc cực lực muốn kiên trì thêm một lúc, nhưng dù sao vân lực cũng có hạn, vân lực của hắn không thể duy trì nổi nữa, một chút cũng không duy trì được.

Rốt cuộc vân lực không đủ chèo chống Kỳ Lân Ẩn, Tề Nhạc thầm hô một tiếng xong, vừa định bảo bọn người Cơ Đức nhanh chóng chạy đi, dị biến nổi lên.

Hai tiếng nổ mạnh từ trong trụ sở nghiên cứu truyền ra, tiếng nổ cực lớn lập tức hấp dẫn ánh mắt của binh sĩ Thái Dương Quốc, cùng một thời gian, thân thể Tề Nhạc hiện ra, không cần duy trì tàng hình, hắn nhanh chóng tăng tốc độ, trực tiếp chạy tới xe tải, đóng cửa xe, sau đó mới có thời gian nhìn qua vị trí phát ra tiếng nổ.

- A? Bọn chúng làm sao thế?

Tề Nhạc giật mình nhìn qua không trung của trụ sở nghiên cứu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.