- Chiến đấu hôm nay, tôi sẽ cho mọi người hiểu được, chỉ có lực lượng
tuyệt đối mới có thể trở thành người thắng cuối cùng. Vĩnh viễn đừng cho địch nhân biết rõ mình mạnh bao nhiêu, cũng vĩnh viễn không nên thỏa
mãn với thành tựu đã có. Với tư cách một gã chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ
Thần, chức trách của chúng ta mang trên lưng chỉ có thực lực cường đại
mới hoàn thành được. Thẳng thắn mà nói, một trận chiến hôm nay mọi người có thể phát huy thực lực còn tốt hơn tưởng tượng của tôi, nhưng mà còn
xa mới đủ, chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần chúng ta mới là thủ hộ giả
cường đại nhất phương đông. Cho nên, chúng ta nhất định phải có lực
lượng cường đại, mới có thể thủ hộ những gì cần thủ hộ.
Đột nhiên Tề Nhạc xuất hiện, xuất hiện ở trước mặt mọi người chừng ba mươi mét.
- Như Nguyệt,Thần Long Chân Thân của em đúng là cường đại, cho dù là
anh dưới tình huống đối mặt chính diện cũng khó ứng phó. Nhưng mà Thần
Long Chân Thân lại có chỗ thiếu hụt, đầu tiên, thời điểm em sử dụng cần
thời gian quá dài. Tuy đối với em mà nói có lẽ hơn mười giây không xem
vào đâu, nhưng nếu như chiến đấu với cường giả, hơn mười giây thậm chí
có có thể quyết định sinh tử hơn trăm lần. Tiếp theo, Thần Long Chân
Thân tuy cường đại, nhưng mà tiêu hao năng lượng quá mức khổng lồ, long
thân cực lớn đó cần bao nhiêu năng lượng mới duy trì được? Mà công kích
của em có khả năng duy trì trong bao lâu? Muốn chính thức phát huy uy
lực của nó cũng chỉ có phát huy trong quần đấu mà thôi. Hơn nữa, nếu như anh nhớ không sai, Thần Long Chân Thân của em chỉ là trụ cột cho mấy
chiêu sau trong Long Dược Thập Bát Kích, muốn chính thức phát huy uy lực của nó, còn cần tiếp tục cố gắng tu luyện mới được. Tình huống của Từ
Đông không khác gì em cho lắm. Nhưng mà Đại Diệt Nhật Thần Thuật của anh ta cần thời gian ngưng tụ quá dài, nhưng mà giá trị ngưng tụ công kích
của anh ta em cần phải học tập. Về phần những người khác, chỉ có một
phương thức công kích, năng lượng lại quá tứ tán, nếu như tôi dùng
phương thức du đấu, cuối cùng không cần một giờ vẫn có thể đánh bại mọi
người.
Dịch An kháng nghị:
- Tôi không tin, tuy
chúng tôi tiêu hao rất lớn. Nhưng mà anh lấy một địch bảy, tiêu hao
chẳng lẽ không lớn sao? Nếu như chiến đấu đến cuối cùng, chỉ sợ người
ngã xuống là anh.
Tề Nhạc cười nhạt một tiếng, nói:
- Thật sự là như vậy sao? Đây là thực lực chênh lệch quá lớn! Dưới tình huống không sử dụng Thiên Ky Bách Biến Tuyền Ki Giới Pháp, tốc độ khôi
phục lực lượng của tôi nhanh hơn các người gấp ba lần. Không nên hỏi tôi vì cái gì, các người sẽ nhanh chóng hiểu được. Tốt rồi, chiến đấu hôm
nay chấm dứt.
- Cẩn thận.
Như Nguyệt báo động vừa
đúng lúc, nàng kinh ngạc phát hiện, Quản Bình, Hồ Quang, Dịch An ba
người bên người đồng thời biến mất, mà thân ảnh của bọn họ xuất hiện bên ngoài ngàn mét. Hóa giới tử thành tu di. Lợi dụng phóng đại khe hở bên
người của bọn họ, Tề Nhạc đã tách bốn người ra. Thiên Ky Bách Biến Tuyền Ki Giới Pháp không ngừng cường đại, sử dụng cũng càng thuần thục.
Tàng hình, Tề Nhạc biến mất, thời điểm hắn xuất hiện lần nữa. Đối diện
với Quản Bình, nắm đấm của Quản Bình mang theo năng lượng khổng lồ đánh
về phía trước, di chuyển tức thời khiến Tề Nhạc di chuyển như cá gặp
nước. Phía sau lưng chấn động kịch liệt, Quản Bình kêu thảm một tiéng,
hắn biến thành người trọng thương thứ tư dưới tay Tề Nhạc. Mà sau một
khắc, thân thể Tề Nhạc đã xuất hiện bên người Dịch An.
Cho dù tốc độ của Dịch An nhanh hơn nữa cũng không có khả năng nhanh bằng di
chuyển tức thời, huống chi Tề Nhạc đồng thời xuất hiện đã lợi dụng Thiên Ky Bách Biến Tuyền Ki Giới Pháp huyễn hóa ra mười thân ảnh giống như
đúc, hai lần tấn công trước sau, Dịch An cùng Hồ Quang đã theo gót Dịch
An, bị Tề Nhạc đánh trọng thương thổ huyết.
Thần Long Chân
Thân tiêu hao rất nhiều năng lượng của Như Nguyệt, lúc nàng muốn cứu
viện lại phát hiện khoảng cách của nàng và ba người khác càng lúc càng
lớn.
- Anh nói rồi, trong lĩnh vực này anh tuyệt đối là chúa
tể. Đây là vũ khí cường đại nhất của Kỳ Lân, cho nên em không có cơ hội
nào đâu.
Âm thanh của Tề Nhạc vang lên bên người Như Nguyệt, dọa nàng nhảy dựng.
- Thực xin lỗi lão bà bảo bối, anh không thể bên nặng bên nhẹ được.
Nắm đấm của Tề Nhạc đánh vào người Như Nguyệt, năng lượng khổng lồ
ngưng tụ thành kim nhọn đánh vào người của Như Nguyệt, toàn thân Như
Nguyệt đau đớn kịch liệt và run rẩy, xuất hiện bản thể, máu trong miệng
chảy xuống, nàng đem hết toàn lực mới có thể hóa giải được một nửa năng
lượng trong người.
Hào quang màu đỏ sậm biến mất, trên bầu
trời xuất hiện trăng sáng, chung quanh vẫn là khí tức tươi mát truyền
tới như cũ, cùng với bầu trời đêm mát lạnh, nhưng mà đã có cải biến, cải biến chính là người.
Cơ Đức trợn mắt há hốc mồm ngồi ở chỗ
kia, mắt thấy Tề Nhạc đánh bảy người té lăn, cảnh chiến đấu huyễn lệ đó
làm hắn cảm thấy bất ngờ, mà kết quả cuối cùng làm cho hắn không nghĩ ra được. Từ khi bắt đầu tới chấm dứt, tổng cộng chỉ diễn ra trong hai mươi phút mà thôi. Nhưng mà, kết cục lại rất thảm thiết, Tề Nhạc chẳng những thắng, hơn nữa còn chiến thắng Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, kể cả Như Nguyệt
cùng Minh Minh bên trong, không ai không bị trọng thương, đều té trên
mặt đất, tuy thần trí vẫn thanh tỉnh, nhưng rõ ràng đã mất đi năng lực
hành động.
Tề Nhạc nhẹ nhàng lắc đầu, nói:
- Đáng tiếc, Mạc Địch cùng Điền Thử không ở đây, sau này bổ khuyết vậy.
Cơ Đức tức giận đứng dậy, tuy hắn có cảm giác sợ hãi thực lực Tề Nhạc
thật sâu, nhưng mà, mắt thấy em gái của mình ngã xuống và phun máu tươi, hắn vẫn không cách nào nén tức giận đi tới.
- Tề Nhạc, anh bị điên sao? Những người này đều là đồng bọn của anh đấy, là bạn đấy! Sao anh lại nặng tay như vậy?
Nhìn qua gương mặt vặn vẹo của Cơ Đức, Tề Nhạc mỉm cười, nói:
- Đại cữu ca, hoặc là nói bạn tốt của tôi. Đợi chút nữa anh sẽ hiểu.
Ah, đúng rồi, có một việc tôi phải sớm dặn dò anh, những chuyện anh
thấy hôm nay không được nói cho bất cứ người nào biết, cho dù là Cơ
thượng tướng cũng không nên nói. Thời kỳ viễn cổ cự thú đúng là thần kỳ, nhưng mà, vì phòng ngừa việc phá hư cân đối cả thế giới, bí mật này tôi hy vọng vĩnh viễn chỉ có những người chúng ta biết tới. Anh là đồ đệ
của tôi, cũng là anh của Minh Minh, cho nên tôi không kiêng kỵ anh,
nhưng nếu anh nói chuyện này ra ngoài, bất luận anh là ai tôi cũng không bỏ qua cho anh.
Tề Nhạc mỉm cười nhưng lời nói của hắn phi thường nghiêm túc. Làm cho Cơ Đức cảm thấy sợ hãi tăng thêm vài phần.
- Được rồi, chuyện này tôi sẽ không nói cho ai biết. Nhưng anh phải
nhanh cứu bọn người Minh Minh ah! Chẳng lẽ anh không phát hiện bọn họ bị trọng thương sao? Tề Nhạc, anh biến đổi rồi. Tại sao anh tâm ngoan thủ
lạt như vậy?
Tề Nhạc nhẹ nhàng lắc đầu, nói:
-
Không, anh sai rồi, tôi cũng không có thay đổi. Cũng vĩnh viễn sẽ không
thay đổi, tôi vẫn là Tề Nhạc. Nhưng mà tốt nhất anh phải hiểu, chuyện
hôm nay tôi chỉ vì tốt cho họ, trọng thương cũng tốt. Những tổn thương
này là trong tay tôi, nhưng nếu như hôm nay là địch nhân thì sao?