Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần

Chương 426: Chương 426: Lục Lân Liệt Thụ Tích. (1)




Tuyết Nữ có chút tò mò, hỏi:

- Cha, mẹ, hai người muốn đi tìm cái gì à?

Tề Nhạc mỉm cười, nói:

- Cha và mẹ muốn tìm một ít dã thú nguy hiểm, con có sợ không?

Tuyết Nữ ưỡn bộ ngực đầy đặn của mình lên, nói:

- Không sợ, có cha ở đây, Tuyết Nữ không sợ cái gì cả.

Ở chung năm ngày khiến cảm giác thân thiết của nàng với Tề Nhạc càng lớn hơn. Tề Nhạc và Văn Đình cũng dần dần thích ứng với cảm giác có đứa con gái. Người một nhà ngồi trên xe, không khí rất là ấm áp. Bất quá, Văn Đình và Tuyết Nữ ngồi ở phía sau cho nên ý nghĩ đen tối của Tề Nhạc cũng chỉ có thể thu lại rồi.

Chiếc Audi Q7 như một con dã thú chạy vững vàng, bởi vì bản thân suối nước nóng long mạch ở kinh thành, bọn hắn đã ra khỏi kinh thành một quãng lớn. Bởi vì Tuyết Nữ sợ nóng nên Tề Nhạc cũng không mở cửa thông gió trong xe, Văn Đình tự nhiên không sợ lạnh, nhưng sau khi lái xe hai giờ thì tay chân mất đi năng lượng của Tề Nhạc đã có chút chết lặng.

- Phong cảnh phía trước tựa hồ không tệ, chúng ta xuống nghỉ ngơi một chút, hoạt động một chút a.

Tề Nhạc đề nghị nói.

Lúc này bọn họ đã tiến vào một vùng núi lớn giữa tỉnh giao giới tỉnh Hà Bắc, đường núi uốn lượn khúc chiết. Vì đang là mùa đông nên nhìn bên ngoài dãy núi vô cùng trụi lủi.

Từ lúc lên xe đến giờ, Tuyết Nữ hiếu kỳ nhìn đông nhìn tây, hiển nhiên nàng cảm thấy rất hứng thú với chiếc xe việt dã cỡ lớn này. Lúc này nghe Tề Nhạc nói muốn xuống xe hoạt động một chút, liền hô lên:

- Tốt.

Tề Nhạc ngừng xe lại bên một con đường rộng lớn, mở cửa ra ra ngoài, tuy rằng bên ngoài lạnh hơn trong xe một chút nhưng ít ra có thể hoạt động tay chân thoáng một chút. Tuy đường núi dốc nhưng nơi này thuộc về phạm vi quốc lộ, cho nên tình trạng con đường coi như không tệ. Tề Nhạc vừa hoạt động thân thể mình vừa nhìn xem chung quanh, trong nội tâm tính toán con số hung thú theo lời cha Văn Đình nói.

Tuyết Nữ và Văn Đình cũng xuống xe đi tới, Tuyết Nữ tung tăng như con chim sẻ trước người Tề Nhạc, cười nói:

- Cha, cõng con đi.

- Tốt.

Tề Nhạc ngồi xổm xuống, Tuyết Nữ nhẹ nhàng nhảy dựng lên lưng hắn. Tề Nhạc cảm giác rõ rệt Tuyết Nữ đã làm năng lượng gió khiến thân thể của nàng nhẹ đi nhiều, hiển nhiên là sợ ảnh hưởng tới hắn khiến hắn không khỏi cảm thấy một hồi ôn hòa trong nội tâm.

Văn Đình đi đến bên cạnh hai người, trong tay sáng lên một ánh lửa, nói:

- Tuyết Nữ, nhìn hỏa diễm này.

Thời điểm ban ngày, cứ qua hai giờ thì nàng sẽ cho Tuyết Nữ nhìn lửa một chút. Dù sao thì hiện tại bọn họ đã giải trừ cấm chế trên người Tuyết Nữ, nếu như hiện giờ nàng khôi phục lại tính cách băng sơn Tuyết Nữ thì Tề Nhạc và Văn Đình sẽ gặp phải phiền toái.

Lúc lúc Tuyết Nữ vẫn còn chút bài xích với hỏa diễm, nhìn hào quang do hỏa diễm phát ra, sợ hãi ôm sát Tề Nhạc.

Văn Đình cũng không duy trì lâu, tinh thần Tuyết Nữ vừa có phản ứng thì nàng lập tức dập tắt ngọn lửa, nói:

- Hai người có muốn ăn chút gì không?

Sau khi rời khỏi suối nước nóng long mạch, bọn họ đã mang theo đại lượng đồ ăn trên xe. Dù sao thì một khi xuất phát thì không biết lúc nào mới có thể gặp được cửa hàng.

Tuyết Nữ lắc đầu, nói:

- Không muốn, buổi sáng con ăn rất nhiều rồi. Cha, nhìn xem, mây trên trời thật trắng a!

Tề Nhạc mỉm cười, vỗ lên mông Tuyết Nữ một cái, nói:

- Cũng không trắng bằng Tuyết Nữ của chúng ta a!

Văn Đình liếc Tề Nhạc, nói:

- Anh sờ cái gì đó? Đừng quên Tuyết Nữ là một cô gái!

- Cái này... Anh quên. Trong lòng anh còn một mực xem cô ấy như một cô bé đây này. Em đừng phá hư không khí được không?

Tề Nhạc mỉm cười nhìn Văn Đình, trong mắt hắn, Văn Đình rõ ràng cảm nhận được một tia cảm tình chứ không có chút cảm giác được một chút hèn mọn bỉ ổi nào.

Đúng lúc này, một chiếc xe tải lớn chạy qua bên người bọn họ, mang theo một mảnh bụi đất. Tề Nhạc vội vàng lui về bên cạnh, dùng thân thể mình che chắn cho Tuyết Nữ và Văn Đình, tránh cho các nàng bị nhiễm bụi đất.

Tuyết Nữ đột nhiên nói:

- Cha, con cảm giác như nơi này có năng lượng chấn động. Có phải cha muốn tìm dã thú không?

Tề Nhạc sững sờ, nghi hoặc nhìn về phía Văn Đình. Văn Đình kinh ngạc nói:

- Tại sao em không cảm giác được? Tuyết Nữ, con cảm giác năng lượng ở nơi nào?

Tuyết Nữ chỉ chỉ một tòa núi cao, nói:

- Ở bên cạnh đó, khẳng định là có. Chấn động năng lượng này rất mạnh, cùng loại với năng lượng gió của Tuyết Nữ.

Tề Nhạc và Văn Đình trao đổi ánh mắt thoáng một phát, tuy ngọn núi Tuyết Nữ chỉ có thể nhìn thấy nhưng vị trí cách bọn họ phi thường xa, ít nhất hơn 10km. Nếu như Tề Nhạc còn năng lượng, tập trung tinh thần cảm giác thì có lẽ phát hiện được năng lượng biến hóa, nhưng Tuyết Nữ hiển nhiên là phát hiện ra trong lúc vô tình, loại tinh thần lực cường đại này ngay cả Tề Nhạc và Văn Đình cũng không thể so sánh.

Tề Nhạc cười nói:

- Không nghĩ cảm giác tiểu bảo bối của chúng ta lại linh mẫn như thế a! Tốt, chúng ta đi tới đó xem.

Tuyết Nữ nói:

- Tốt, con dẫn đường.

Vừa nói, song chưởng của nàng nhẹ nhàng nhấn lên vai Tề Nhạc một cái, cả người nhẹ nhàng đi, gió vì nàng mà sinh ra. Bên trong lam sắc quang mang nhàn nhạt bao quanh, Tuyết Nữ bay lên mà không tốn chút sức nào.

Tề Nhạc có chút bất đắc dĩ liếc nhìn Văn Đình, nói:

- Anh muốn nhờ em.

Văn Đình mỉm cười, cô không có năng lực phi hành, nhẹ nhàng đến bên người Tề Nhạc, cúi người xuống. Tề Nhạc cười hắc hắc, cũng không khách khí, trực tiếp nằm trên lưng Văn Đình.

Mùi thơm nhàn nhạt truyền vào trong mũi, Tề Nhạc không khỏi hít sâu một cái, thấp giọng nói:

- Đình Đình lão bà tốt, em xem, có đứa con gái, cảm giác thật tốt a! Sau này chúng ta sinh thêm một đứa được không?

- Anh vô sỉ, ai là lão bà của anh!

Văn Đình yêu kiều hừ một tiếng, thả người lên, hai chân chỉa xuống đất, nhảy ra ngoài như một mũi tên, dù sao thì nàng cũng có được tu vi mấy ngàn năm. Tuy bị Cự Thú Hoạt Xá Lợi hạn chế, năng lực không còn mạnh nhưng với tư cách là hậu duệ Thượng Cổ hung thú và Thượng Cổ thần thú, con đường này vẫn không làm khó được nàng.

Hỏa ảnh nhàn nhạt xuất hiện quanh thân thể Văn Đình, khí lưu bài xích hỏa năng lượng. Lưng nàng cõng Tề Nhạc, hình thành một đạo quang ảnh màu đỏ, từ trên đường núi thả người xuống, đuổi theo Tuyết Nữ trên không trung đến mục tiêu.

Tuyết Nữ bay rất nhẹ nhàng trên không trung, thỉnh thoảng làm ra nguyên một đám động tác uyển chuyển, hiển nhiên rất vui vẻ. Chỉ có ngẫu nhiên liếc mắt nhìn Văn Đình phát ra năng lượng lửa phía dưới thì nụ cười trên mặt mới có chút biến hóa.

Hơn 10km, đối với Tuyết Nữ bay hay đối với Văn Đình mà nói thì đều không tính là gì. Một lát sau, bọn họ đã tới mục tiêu.

Tề Nhạc hướng Tuyết Nữ trên không trung vẫy vẫy tay, Tuyết Nữ nhẹ nhàng hạ xuống, trực tiếp nhào vào trong ngực Tề Nhạc. Tề Nhạc hướng Văn Đình hỏi:

- Như thế nào? Bây giờ em cảm thấy ra sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.