Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần

Chương 981: Chương 981: Nhận thân. (2)




Thanh âm Tề Thiên Lỗi vẫn uy nghiêm như cũ, cảm giác cuốn hút khiến Tề Nhạc thấy rất thoải mái. Tề Thiên Lỗi để lại số điện thoại cho Tuyết Nữ là điện thoại cá nhân, nếu là giao tiếp sẽ do thư ký tiếp.

- Là con.

Tề Nhạc thoáng trầm mặc một chút rồi mới hồi đáp. Có lẽ là bởi vì quan hệ cảm xúc mà thanh âm của hắn lộ ra có chút trầm thấp.

Tề Thiên Lỗi sững sờ trong chốc lát rồi ngay sau đó thanh âm của hắn thay đổi, không hề còn trầm ổn mà tràn đầy cảm xúc kích động:

- Tề Nhạc, là con sao? Con đang ở đâu?

Nghe thanh âm của cha mình mang theo sự kích động mà thân thiết, tâm tình khẩn trương của Tề Nhạc thoáng buông lỏng một ít, hắn đáp:

- Con đang ở biệt thự Long Vực...

Không đợi Tề Nhạc nói tiếp đi, Tề Thiên Lỗi đã rất nhanh chen ngang:

- Con rốt cục đã trở lại. Được rồi, con ở đó chờ chúng ta, chúng ta sẽ sang đó ngay.

Nói xong câu đó, hắn lập tức cúp máy.

Tề Nhạc sững sờ nhìn điện thoại trong tay, vội vàng vội vàng của Tề Thiên Lỗi làm trong lòng hắn dâng lên một thứ gọi là tình thân. Họ sắp tới rồi. Nghĩ đến sẽ phải gặp mặt cha mẹ của mình, hắn không khỏi có chút bất an, vội vàng thay đổi một bộ quần áo sạch sẽ, cố ý vuốt vuốt râu ria khiến cho bề ngoài của mình nhẹ nhàng khoan khoái hơn. Hắn mang theo vài phần khẩn trương cùng hưng phấn.

Tuyết Nữ thì ở một bên mỉm cười nhìn Tề Nhạc, nàng đã thật lâu thật lâu không nhìn Tề Nhạc xuất hiện cảm xúc hưng phấn như vậy. Có thể quen biết cha mẹ thân sinh của Tề Nhạc là điều mà Tuyết Nữ vui sướng nhất, nàng hy vọng Tề Nhạc có thể sống thật vui vẻ. Có lẽ khi yêu một ai đó sẽ xuất hiện cảm xúc như thế này.

Tề Nhạc tu chỉnh toàn thân xong lập tức mang theo Tuyết Nữ đến đại sảnh. Lúc đầu hắn còn có thể dạo bước trầm ổn, nhưng chưa đi được vài vòng, Tề Nhạc liền không nhịn được rồi, trong lòng một mực nghĩ đến, khi vợ chồng Tề Thiên Lỗi tới, hắn sẽ nói cái gì đầu tiên đây? Có nên trực tiếp đi tới nhận thân không? Hay là ngầm dò xét dụng ý của họ như thế nào? Trong đầu nghĩ ngợi lung tung, tâm tình của Tề Nhạc trở nên càng ngày càng không bình tĩnh. Hắn bước nhanh từ trong đại sảnh ra ngoài biệt thự rồi đứng cách đại môn không xa lo lắng chờ đợi, thậm chí còn phóng cả tinh thần lực ra ngoài cảm thụ mỗi một cái phương hướng chung quanh biệt viện và sinh mệnh khí tức bên trong cỗ xe.

Kỳ thật hắn làm như vậy hoàn toàn là phí công, vợ chồng Tề Thiên Lỗi không có công năng đặc dị, trên người tự nhiên cũng sẽ không có năng lượng cảm ứng, không khác gì người thường. Cho dù tinh thần lực của hắn cường đại tới mấy cũng không phải là hai mắt, không nhìn được bọn họ.

Tâm tình vợ chồng Tề Thiên Lỗi vội vàng cũng không kém Tề Nhạc. Không có để cho hắn chờ đợi thời gian quá dài.

Kétzzz!!

Tiếng phanh xe từ bên ngoài cửa truyền tới, tiếng nổ máy xe hơi làm Tề Nhạc bừng tỉnh từ trong bất an.

- Mở cửa đi.

Tề Nhạc nói với Tuyết Nữ.

Tuyết Nữ đã sớm chuẩn bị xong, cửa lớn của biệt viện mở ra. Một chiếc Rolls-Royce Phantom số lượng có hạn. Thân xe dài hơn những xe Rolls-Royce Phantom bình thường, phía trước ở đỉnh đầu xe có dấu hiệu của thiên sứ vô cùng bắt mắt. Bất quá Tề Nhạc mặc dù rất yêu xe nhưng lúc này lại cũng không có thời gian để ý những điều này, ánh mắt của hắn như điện xuyên thẳng vào trong xe.

Rolls-Royce vừa mở vào cửa thì ngừng lại, không đợi lái xe xuống xe đi mở cửa. Cửa xe đã mở ra, Tề Nhạc còn đang nghĩ phải đối mặt với cha mẹ như thế nào thì đã thấy một thân ảnh nhỏ nhắn xinh xắn từ trên xe nhảy xuống dưới. Sau một khắc nàng vọt tới phía trước, đúng là Ứng Tiểu Điệp.

Tề Nhạc vừa muốn mở miệng nói cái gì, Ứng Tiểu Điệp đã lệ rơi đầy mặt ôm lấy hắn khóc:

- Hài tử, con của ta, con rốt cục đã trở lại, con có biết mẹ chờ con khổ sở thế nào không?

Trống rỗng...

Giờ khắc này trong đầu Tề Nhạc hoàn toàn trống rỗng. Tất cả những gì hắn nghĩ trước kia đều tan biến, một câu của mẹ hắn đã khơi gợi tình cảm nồng cháy sâu trong lòng Tề Nhạc. Nước mắt không thể khống chế, hắn phịch một tiếng quỳ xuống đất ôm mẹ mình. Tề Nhạc tràn ngập kích động, thanh âm lại chỉ nghẹn ngào thốt lên một chữ:

- Mẹ!!!

Mẫu tử hai người ôm nhau khóc lớn, Tề Nhạc phảng phất muốn biểu đạt toàn bộ kiếp sống đau khổ của hai mươi năm cô nhi. Mà Ứng Tiểu Điệp cũng tựa hồ muốn hoàn toàn phóng thích sự nhớ nhung trong lòng của chính mình sau hai mươi năm.

Tuyết Nữ đứng ở một bên, nhìn rung động rung động trước mắt như thế, nàng không khỏi thổn thức nhớ tới cha mẹ của mình cùng người thân, nước mắt chảy xuôi xuống.

Bước chân của Tề Thiên Lỗi không còn trầm ổn như bình thường, tốc độ xuống xe của hắn cũng chỉ chậm hơn Ứng Tiểu Điệp một chút. Đi tới bên cạnh Tề Nhạc cùng Ứng Tiểu Điệp, hắn giang rộng cánh tay ôm vợ và con của mình vào ngực, thì thào nói:

- Đoàn tụ rồi, người một nhà chúng ta rốt cục đã đoàn tụ rồi.

Chu thúc lúc này đứng ở cửa biệt thự, mà Tuyết Nữ cũng đứng ở một bên, nhưng mà giờ khắc này lại không có bất kỳ người nào muốn chen ngang một khắc nhận thân của họ. Nhìn một nhà Tề Nhạc đoàn tụ, trong lòng họ cảm động và lặng yên chúc phúc.

Tiếng khóc thút thít nỉ non kéo dài thật lâu, cảm xúc của Tề Nhạc mới từ từ ổn định lại.

Bởi vì tiếp xúc thân thể làm hắn phát hiện trái tim của mẹ mình kích động không chịu nổi, lúc này mới làm hắn từ trong trạng thái phức tạp tỉnh táo lại.

Một cỗ năng lượng nhu hòa theo bàn tay của Tề Nhạc đưa vào trong cơ thể Ứng Tiểu Điệp, cảm giác thư thích trấn an lấy cảm xúc kích động của nàng. Năng lượng nhu hòa chậm chạp ảnh hưởng thân thể của nàng làm cho tiếng khóc của Ứng Tiểu Điệp dần dần chấm dứt.

Ngẩng đầu lên, Tề Nhạc lau nước mắt trên mặt của mình, nhìn mẹ mình gần trong gang tấc. trong lúc nhất thời, hắn căn bản không biết nói cái gì.

Hai tay Ứng Tiểu Điệp nâng bờ vai của Tề Nhạc dậy nói:

- Hài tử, mau dậy đi, trên mặt đất lạnh lắm.

Tề Nhạc đứng dậy, thân hình hắn cao hơn phụ thân Tề Thiên Lỗi của mình nửa cái đầu, nhìn bề ngoài nhi tử tuy rằng không tính anh tuấn, nhưng dáng người to lớn cao ngạo, tản ra khí chất cao quý. Bi thương trong lòng Ứng Tiểu Điệp dần dần biến mất, thay vào đó là sự tự hào cùng vui sướng.

- Con à. Con để mẹ chờ đợi thật là khổ a. Một tháng này mỗi thời mỗi khắc mẹ đều muốn gặp con, cũng may rốt cuộc con đã trở lại.

Ứng Tiểu Điệp nắm thật chặt tay của Tề Nhạc không buông ra, nhìn tóc trắng của con trai mình, trong nội tâm nàng không khỏi lần nữa dâng lên một cỗ bi ý.

Tề Thiên Lỗi thấy vợ mình lại muốn khóc thì ngăn lại nói:

- Đi thôi, chúng ta đi vào trong rồi nói tiếp.

Vừa nói dứt lời hắn vỗ vỗ bả vai của Tề Nhạc, trong mắt toát ra quang mang hiền lành.

Trước đó không lâu, chính mình đã hy vọng có một gia đình yên ấm cỡ nào a. Mà bây giờ hết thảy lại đồng loạt trở thành sự thật, khát vọng có cha mẹ của mình rốt cục đã thành sự thật loại cảm giác này làm cho Tề Nhạc quên mất sự khẩn trương, thật lâu không thể nào bình ổn lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.