Đúng, nữ tử thần bí kia chính là người đã mang cao thủ giáo đình tới, cũng là người bày ra sát kiếp giết Vũ Mâu, nàng chính là nữ nhân
đầu tiên tiến vào nội tâm của Tề Nhạc cũng là nữ nhân khiến hắn sinh ra
hảo cảm đầu tiên, nữ nhân đầu tiên cho hắn cảm giác gia đình! Nàng chính là Trầm Vân, một nữ nhân khiến Tề Nhạc không cách nào nghĩ tới được.
- Khó trách, khó trách tiếng kêu sợ hãi của cô lại ảnh hưởng tới cảm
xúc của tôi, thì ra đây chính là năng lực Tâm Linh Phong Bạo mà cô nói
a, khó trách tôi lại cảm thấy âm thanh của cô lại quen thuộc như vậy,
Vân tỷ, tôi không nghĩ tới đối thủ của tôi lại là cô.
Trầm
Vân lúc này giống như Vũ Mâu rơi lệ đầy mặt, chỉ có điều biểu tình của
nàng còn phức tạp hơn Vũ Mâu nhiều. Vũ Mâu chỉ là bi thương đơn thuần,
mà trong đôi mắt của nàng lại tràn ngập không cam lòng, oán hận, bi
thương đủ các loại cảm xúc mặt trái, nhìn qua Tề Nhạc nàng chậm rãi giơ
tay lên chỉ vào Vũ Mâu, quát:
- Vì cái gì? Tề Nhạc, anh muốn
biết tại sao đúng không? Được rồi, tôi sẽ cho anh biết, tôi cho anh biết mọi thứ. Tôi nghĩ hiện tại vào lúc này tôi đã hiểu rõ rồi. Tôi chính là bố cục nhưng quả đắng cuối cùng lại chính tôi ăn lấy quả đắng đó. Marty có phải như vậy hay không, ông căn bản không có thành ý hợp tác với
tôi.
Xa xa Giáo hoàng vẫn đứng ở nơi đó nhưng mà âm thanh của hắn mỗi người đều có thể nghe được rõ ràng:
- Tiểu thư Song Tử thần bí. Cô bây giờ mới đoán ra đã hơi trễ rồi.
Không sai, chuyện cô nói lúc trước tôi đúng là đã động tâm rồi, đáng
tiếc là trước khi tôi đồng ý với cô thì tôi đã đáp ứng Vũ Mâu tiểu thư.
Cô cảm thấy nếu tôi lựa chọn đối tượng hợp thì tôi sẽ chọn cô hay là
chọn Vũ Mâu tiểu thư kế thừa thần cách đây? Bất luận cô có thân thế như
thế nào thì ta cuối cùng vẫn cho ra lựa chọn như vậy. Không sai, tôi rất đồng tình với tao ngộ của cô nhưng ông trời đã có an bài lạnh lùng như
vậy đành chịu, đáng tiếc tôi là người lãnh đạo giáo đình cho nên tôi
phải có lựa chọn chính xác nhất.
Vừa nói đột nhiên kim quang
toàn thân Marty đại phóng, sau một khắc hắn đã tới bên người của Vũ Mâu, năng lượng thần thánh của hắn hiện giờ mạnh hơn lúc trước gấp năm lần,
đem Trầm Vân và các thủ hộ giả chòm sao tập trung lại, cục diện đã hoàn
toàn định ra, mục đích của Vũ Mâu đã đạt được cho nên hắn không cần che
lấp cái gì.
Ánh mắt Trầm Vân nhìn qua Marty mang theo oán độc thật sâu.
- Tôi thừa nhận hôm nay tôi thua. Tôi thua vì mình quá mức tự tin.
Nói tới điểm này thì ánh mắt của nàng nhìn qua Vũ Mâu và Marty.
- Nhưng mà tôi không phải thua trong tay các người. Vũ Mâu, cô không
thể không thừa nhận lần này tuy cô thiết hạ bẫy rập, nhưng nếu như không có Tề Nhạc thì kết quả hôm nay chưa chắc là như vậy.
Vũ Mâu thở sâu, miễn cưỡng khống chế cảm xúc của mình, nói:
- Chị à, chị cũng phải biết rằng nếu như em không có Tề Nhạc bên cạnh thì em cũng không cho chị cơ hội này.
Trầm Vân sững sờ một chút, sau đó nhìn qua Vũ Mâu thật sâu.
- Có lẽ là vậy, nếu như không phải Tề Nhạc cô chưa chắc lớn mật như
vậy. Biết rõ tôi bố trí cạm bẫy mà vẫn dám xông đầu vào là vì tôi đợi
không được, cũng không thể đợi thêm lát nữa, đây cơ hồ là cơ hội duy
nhất của tôi, người thắng làm vua, tôi thua rồi, nhưng mà cô thắng vinh
quang sao? Cô lợi dụng nhược điểm duy nhất của Tề Nhạc đó chính là sức
chống cự với mỹ nhân quá kém. Nếu như cô không lừa gạt cảm tình của hắn
thì cô thắng được sao?
Vũ Mâu chậm rãi cúi đầu xuống nhìn qua Tề Nhạc đang tiếp cận cái chết, nước mắt của nàng đã biến thành màu vàng.
Con mắt Tề Nhạc không cách nào di động, bất luận là thần sắc hay ánh
mắt của hắn đều không mang theo chấn động, chỉ nhận thần lực của Vũ Mâu
và lặng lẽ lắng nghe.
Cảm xúc trong ánh mắt của Trầm Vân yếu
bớt, chuyện như vậy là nhất định thì cho dù có oán hận thì thế nào? Nàng biết rõ mình đã hoàn toàn mất đi cơ hội trở thành Athena, nàng hiện giờ trong mắt chỉ có bi thương.
- Tề Nhạc, không phải anh muốn biết câu chuyện chân thật sao? Vậy thì em sẽ nói cho anh biết.
Thở sâu, trong mắt Tề Nhạc hiện ra một tia hào quang nhàn nhạt, tâm
tình của hắn lúc này khó có thể hình dung được, bởi vì hắn căn bản không biết mình suy nghĩ cái gì, trong nội tâm tĩnh mịch hoàn toàn làm đầu óc của hắn trống rỗng, chỉ có thể lẳng lặng nghe Trầm Vân kể rõ.
Trầm Vân lau nước mắt của mình, nhìn qua Tề Nhạc, nói:
- Chuyện này phải kể về trước đây thật lâu. Đại khái vào mười chín năm
trước trong một gia đình bình thường của Hy Lạp sinh ra đôi song sinh,
đó là một đôi bé gái. Ngày nào đó trong lúc các nàng giáng sinh trên
không trung xuất hiện hiện tượng thiên văn thần bí, kim quang lưu bao
phủ gian phòng của mẹ các nàng đang nằm, bác sĩ, y tá cùng với cha mẹ
của các nàng bị kim quang thôn phệ ngay cả cặn bã không còn lưu lại.
- Mà kỳ dị là hai hài nhi này không bị thương tổn gì, thế nhưng mà cũng vì kim quang xuất hiện khiến các nàng vừa ra đời biến thành cô nhi. Mà
thần miếu Pathenon biểu tượng của Athen xuất hiện biến hóa dị thường,
trong thần miếu xuất hiện đồ án Thập Nhị Tinh Tọa tượng trưng cho thủ hộ giả, đồ án này có Thập Nhị Tinh Tọa trở nên rõ ràng như đang sống lại,
từ khi vừa bắt đầu nhà cầm quyền của Hy Lạp biết rõ một đời thủ hộ giả
Hy Lạp đã xuất hiện, mà thủ hộ giả thế hệ này lại là biểu tượng của
Athen, nữ thần chiến tranh và trí tuệ Athena.
Nói tới chỗ này Trầm Vân ngừng một chút, ánh mắt nhìn Vũ Mâu, mà Vũ Mâu lúc này ngẩng
đầu vừa vặn đối mặt với nàng, trong ánh mắt của hai người nhìn nhau đều
toát ra một tia dị sắc, Trầm Vân nói:
- Mà đôi nữ nhi vừa ra đời đã biến thành cô nhi đó chính là tôi cùng Vũ Mâu.
Nói ra mấy chữ cuối cùng đã làm nội tâm của nàng nặng nề.
Thân thể Tề Nhạc lúc này run lên một cái khiến cho thần quang Vũ Mâu
phóng thích phát sinh chấn động nhàn nhạt, trong lòng Vũ Mâu căng thẳng, vội vàng đem ánh mắt từ Trầm Vân nhìn qua người Tề Nhạc, cố gắng khống
chế thần lực của mình cẩn thận duy trì khí tức của Tề Nhạc.
Trầm Vân tiếp tục nói:
- Đúng, chúng tôi là đôi cô nhi đó. Tôi là chị, Vũ Mâu là em sinh đôi
của tôi. Tề Nhạc, tôi biết rõ anh bây giờ nhất định phi thường kỳ quái
vì chúng tôi là chị em sinh đôi vậy tại sao tôi cùng Vũ Mâu không có
điểm nào giống nhau? Kỳ thật vấn đề này không khó giải thích bởi vì cho
tới nay Trầm Vân mà anh quen biết chưa từng hiển lộ gương mặt thật, mà
tên Viêm Hoàng của tôi phải là Vũ Vân mới đúng.
Đột nhiên Vũ Mâu kích động kêu lên.
- Không nói, không nói...
Vũ Vân không có vì hào quang trên người của nàng phóng ra mà bị ảnh hưởng, trong mắt xuất hiện thần sắc khinh thường.