Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần

Chương 998: Chương 998: Phát lễ gặp mặt rồi, mỗi người có phần. (4)




Nhìn ánh mắt có chút quái dị của Thương Băng, Tề Nhạc xấu hổ ho khan một tiếng, giải thích:

- Cái này ... Anh đã đáp ứng Đế Tâm Tuyết Liên Vương chiếu cố Tuyết nhi, vì thế, cái này. . .

Thương Băng nhếch miệng nói:

- Chiếu cố liền trực tiếp chiếu cố lên giường luôn, Tề Nhạc nguyên lai anh biến thái như thế. Tuy rằng không phải con gái chân chánh, nhưng mà nói như thế nào người ta cũng gọi anh là cha trong thời gian dài. Anh thật không biết xấu hổ a.

Tề Nhạc nhìn Thương Băng, trong lúc nhất thời không khỏi sắc mặt đỏ thẫm, hắn cũng không thể nói là Tuyết Nữ chủ động a. Cho dù nói, ai sẽ tin tưởng ah! Hắn biết rõ, mình coi như nhảy vào sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch.

Như Nguyệt cười nói:

- Không có sao, em sớm đã thành thói quen. Bất quá, Tề Nhạc có lẽ phải nói rõ, anh đến tột cùng còn chuẩn bị có bao nhiêu hồng nhan tri kỷ nữa đây? Anh nhìn xem, Thương Băng muội muội đều nóng nảy, ý tứ vừa rồi của nàng không phải là nói anh chiếu cố nàng trên đất thì không thiếu, nhưng mà không có chiếu cố trên giường sao. Ah --không muốn. . .

Thương Băng mắc cỡ đỏ mặt đánh về phía Như Nguyệt, trực tiếp cù vào nách nàng. Như Nguyệt bị nhột, nhị nữ không khỏi đùa giỡn trong đại sảnh, bộ dạng vô cùng vui vẻ hòa thuận.

Nói hồng nhan tri kỷ, Tề Nhạc cũng không khỏi có chút đau đầu, trước kia khi còn là tiểu côn đồ, cơ hồ nằm mộng cũng muốn lấy một đoàn mỹ nữ, nhưng bây giờ thật sự có, hắn ngược lại cảm thấy khó có thể xử lý. Dù sao, mỗi nữ hài tử đều có tình cảm khắc sâu với hắn, ai cũng không thể bỏ qua. Nhưng mà, hiện tại đếm tới đếm lui, đếm xuôi đếm ngược đã vượt qua bốn người theo như lời đại sư Trát Cách Lỗ nói rồi. Cho dù không có nữa thì vấn đề này không dễ giải quyết a. Hắn tuyệt không muốn ủy khuất bất kỳ một ai trong số các nàng.

Nghĩ tới đây, Tề Nhạc không khỏi nghĩ tới lời nói của Tề Thiên Lỗi, trong lòng âm thầm quyết định, chờ lần này quyết chiến xong với Hy Lạp Thủ Hộ Giả. Chỉ cần có thể bình an trở về, nhất định hỏi phụ thân một chút, vấn đề nhiều hơn một lão bà giải quyết như thế nào.

Đúng lúc này, Tề Nhạc đột nhiên nghe được thanh âm của tiếng xe ô tô. Hắn cảm giác được rõ ràng một cỗ khí lượng không nhỏ lái xe vào trong biệt thự Long Vực. Là ai đến?

Như Nguyệt cùng Thương Băng cũng đồng thời cảm thấy, cả hai liền đình chỉ đùa giỡn, Thương Băng trở lại bên Nhạc và không chút khách khí ngồi ở trên đùi của hắn, mà Như Nguyệt tức thì đi về hướng đại môn xem là ai.

Dáng người của Thương Băng có thể nói là tuyệt nhất trong số chúng nữ. Nàng là dựa theo gien nữ tính ưu tú nhất chế tạo nên, nhất là cặp đùi co dãn kia còn đã hơn Mạc Địch vài phần. Lúc ôm nàng có cảm giác phi thường thoải mái, tiểu Tề Nhạc không khỏi có cảm giác rục rịch. Bất quá, loại cảm giác này rất nhanh thì biến mất, bởi vì thông qua tinh thần lực Tề Nhạc đã biết là ai đến.

Thanh âm Như Nguyệt từ bên ngoài truyền đến:

- Các ngươi là người nào? Đến biệt thự Long Vực làm gì?

Ngoại trừ đối với Tề Nhạc cùng đồng bạn thì bề ngoài Như Nguyệt là một nữ nhân rất lạnh lùng. Từ thanh âm của nàng là có thể biểu lộ.

- Như Nguyệt.

Tề Nhạc ôm Thương Băng nhanh chóng từ trên ghế salon bắn ra lên, một bên kêu Như Nguyệt, một bên từ trong đại sảnh xông ra ngoài.

Vừa ra khỏi cửa, hắn đã chứng kiến vợ chồng Tề Thiên Lỗi bị Như Nguyệt ngăn ở ngoài cửa. Vợ chồng Tề Thiên Lỗi không có bởi vì bị Như Nguyệt ngăn lại mà phẫn nộ, ngược lại rất có hứng thú nhìn vị mỹ nữ trước mặt.

So với Tuyết Nữ thì Như Nguyệt lộ ra thành thục một ít, nhưng tướng mạo lại không chút thua kém, hơn nữa thân thể của nàng cao không kém Tề Nhạc. Thân thể mềm mại thoạt nhìn thon dài, hơn nữa trường kỳ lãnh đạo lấy một tập đoàn, Như Nguyệt nhìn bề ngoài rất có vài phần cảm giác nữ cường nhân Nếu như trên người nàng đổi loại trang phục nghề nghiệp thì loại cảm giác này sẽ càng thêm rõ ràng hơn.

- Cha, mẹ!

Tề Nhạc gọi một tiếng nhất thời làm Như Nguyệt trở nên lúng túng, vội vàng thu hồi đôi tay đang ngăn cản vợ chồng Tề Thiên Lỗi, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải.

Tề Nhạc bước nhanh tới trước mặt vợ chồng Tề Thiên Lỗi, thầm nghĩ trong lòng, tin tức của phụ mẫu đúng là nhanh nhạy. À! Nhất định là nha đầu kia Tuyết nhi thông tri cho hai người.

Tề Thiên Lỗi nhìn nhi tử đã trở về nhanh như vậy thì tâm tình vui vẻ cười trêu đùa:

- Không giới thiệu cho chúng ta một chút sao? Tiểu tử phong lưu này.

Tề Nhạc lúng túng gãi gãi đầu, vội vàng đem Như Nguyệt kéo vào ngực mình che giấu sự xấu hổ của Như Nguyệt, hắn nói:

- Đây là Hải Như Nguyệt, biệt thự này chính là của Như Nguyệt. Con ở chỗ này, nàng là bạn gái của con. Như Nguyệt, đây chính là cha mẹ anh.

Như Nguyệt lúc này cũng không còn vẻ cường thế của nữ cường nhân nữa, nàng cúi đầu xuống, khuôn mặt đỏ ứng nói:

- Chào bác trai, bác gái, vừa rồi Như Nguyệt thất lễ.

Ứng Tiểu Điệp ghé vào bên tai Tề Thiên Lỗi nói một câu nói lập tức khiến cho Như Nguyệt muốn tìm một cái lỗ để chui vào. Nàng thật hận, vì sao thính lực của mình tốt như thế chứ. Ứng Tiểu Điệp lặng lẽ nói bên tai của trượng phu mình:

- Ừ. Con của chúng ta rất tinh mắt a. Cô gái này rất tốt, mông vừa to lại vừa vểnh tương lai nhất định có thể sinh quý tử a.

Như Nguyệt đã nghe được, Tề Nhạc cũng tự nhiên nghe được đến, có chút đắc ý vỗ nhẹ mông của Như Nguyệt, thấp giọng cười trêu:

- Em cần phải sinh tốt đó nhé.

Như Nguyệt trừng mắt liếc hắn một cái, nhưng vì muốn lưu lại ấn tượng tốt với vợ chồng Tề Thiên Lỗi nên nàng không có phát tác.

- Chào bác trai, bác gái. Cháu tên là Lục Thương Băng.

Thương Băng cố nén cười toan tính, hào phóng giới thiệu chính mình. Sau đó còn bổ sung một câu:

- Bác gái ah! Có thể sinh con trai hay không có vẻ không quan hệ tới chuyện mông lớn, chủ yếu là do Tề Nhạc có cố gắng hay không a.

- Ách...

Ứng Tiểu Điệp thế mới biết, lời thì thầm của mình và trượng phu đã bị ba người trẻ tuổi nghe được. Sắc mặt không khỏi đỏ lên, nhưng tính cách cởi mở của Thương Băng đồng thời cũng đã nhận được hảo cảm của nàng. Trong lòng Ứng Tiểu Điệp không khỏi vì nhi tử giải vây, trách không được con của mình sẽ có nhiều bạn gái như vậy quả nhiên là một người còn đẹp hơn một người. Đừng nói là nó, để cho mình lựa chọn cũng không biết nên lấy ai bỏ ai.

Tề Thiên Lỗi cười ha ha nói:

- Đi thôi, chúng ta đi vào trong rồi nói tiếp. Tề Nhạc, con trở về cũng không nói cho cha mẹ biết, hoàn hảo là Tuyết nhi còn nhớ rõ chúng ta vài phần.

Tề Nhạc cười khổ đáp:

- Tuyết nhi thông tri cha mẹ có khác nào con nói cho cha mẹ đâu? Con vừa mới trở về muốn ở lại biệt thự yên tĩnh một chút.

Vừa nói dứt lời, hắn đi đến bên cạnh phụ thân nắm lấy cánh tay của Tề Thiên Lỗi. Như Nguyệt cùng Thương Băng cũng cơ linh một trái một phải dắt Ứng Tiểu Điệp khiến cho nhị lão cười không ngậm miệng nổi. Đột nhiên tìm được con trai, còn nhiều thêm mấy nàng dâu nữa, họ sao không thể cao hứng cho được?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.