Tập đoàn Kim Cốc trải qua lần trước khủng bố tập kích thì toàn bộ đã
trang hoàng lại, nhìn bề ngoài không khác gì trước khi sự kiện khủng bố
diễn ra.
Tề Nhạc vừa mới đi vào đại sảnh, lập tức liền có một
tên nam tử chạy ra đón chào, chính là tổng giám đốc văn phòng kiêm bí
thư lần trước hắn đã từng thấy qua.
- Tề tiên sinh, ngài đã tới.
Trần bí thư cung kính hướng Tề Nhạc gật nhẹ đầu.
Tề Nhạc mỉm cười hoàn lễ:
- Đã làm phiền ngài. Tôi vừa tới, cái gì cũng chưa hiểu, còn muốn mời Trần đại ca chỉ điểm nhiều hơn.
Trần bí thư lén lút nhìn Tề Nhạc vài lần. Chuyện lần trước hắn hoàn toàn
hiểu rõ, người trẻ tuổi này cũng không phải người bình thường, lần thứ
nhất nhìn thấy Tề Nhạc hắn đã có cảm giác này. Nhất là sau khi Tề Thiên
Lỗi nhận định người trẻ tuổi này chính là con trai hắn mất tích nhiều
năm thì Trần bí thư đối với Tề Nhạc ngoại trừ hâm mộ cũng chỉ có cung
kính thôi.
Mang theo Tề Nhạc đi vào thang máy, một bên chờ đợi thang máy, Trần bí thư vừa hướng Tề Nhạc nói:
- Tổng giám đốc an bài ngài gặp ông ấy tại văn phòng tầng một. Tổng giám đốc cùng chấp hành đổng sự đã tới, đang chờ ngài.
Tầng cao nhất của tòa nhà Kim Cốc hoàn toàn là do văn phòng tạo thành, ngoại trừ lần trước Tề Nhạc gặp tổng giám đốc văn phòng thì còn lại đều là
thành viên hội đồng quản trị ở nơi này. Có thể nói là quyền lực đỉnh
phong của tập đoàn Kim Cốc đều tập trung ở đây, Tề Thiên Lỗi cùng Ứng
Tiểu Điệp an bài Tề Nhạc ở tầng cao nhất coi như xác nhận thân phận của
hắn, cái khác cũng hy vọng có thể tiếp xúc với con trai mình nhiều hơn.
"Đinh!" một tiếng dễ nghe vang lên, thang máy đã tới, Tề Thiên Lỗi cùng Trần bí thư đang chuẩn bị vào trong thì đột nhiên nghe được một cái thanh âm
lạnh như băng:
- Chờ một chút, các người chờ thang máy một chút.
Tề Nhạc vô ý thức quay người lại, chỉ thấy bảy tám nam tử chạy tới. Phải
biết rằng đây là thang máy tốc hành của tầng cao nhất, luôn luôn là
thang máy chuyên dụng của thành viên hội đồng quản trị. Người cầm đầu là một gã nam nhân lão niên chừng hơn năm mươi tuổi, tướng mạo bình
thường, nhưng trên người hắn lại tản ra một cỗ khí tức âm độc khiến Tề
Nhạc không thoải mái. Kiểu mái tóc màu đen hiển nhiên là được nhuộm qua. Nếp nhăn trên mặt hắn đã sớm nói rõ tuổi của hắn không ít rồi. Còn
những người còn lại sao quanh trăng sáng đi theo bên cạnh lão nam nhân
này, có lẽ là thuộc hạ của hắn. Người mới vừa nói là một trong những
thuộc hạ của hắn.
Trần bí thư sắc mặt hơi đổi, nhưng vẫn cung kính chào lão nam nhân:
- Phó chủ tịch. Chào buổi sáng.
Lão nam nhân thậm chí ngay cả nhìn hắn cũng không, chỉ là trong lỗ mũi phát ra một tiếng hừ nhẹ, đã muốn đi vào trong thang máy.
Trong mắt Tề Nhạc lóe lên một tia hào quang, hắn vốn là không phải là người
lương thiện. Dời cước bộ của mình vừa vặn ngăn tại cửa thang máy, để cho lão nam nhân suýt nữa đâm vào lưng hắn.
Lão nam nhân hiển nhiên
không nghĩ tới Tề Nhạc sẽ cản đường, không khỏi bị lại càng hoảng sợ, mà tên thuộc hạ trước đó lên tiếng nắm lấy bả vai Tề Nhạc, dùng thanh âm
lạnh lùng nói:
- Ngươi chặn đường rồi.
Tề Nhạc quay đầu, có chút quay người dùng thân hình cao lớn của mình hướng lỗ mũi lên trời hừ một tiếng nói:
- Trần bí thư, chúng ta đi, không cần phải cùng những kẻ không có gia giáo chấp nhặt làm gì.
Trần bí thư vốn là sửng sốt một chút, trong lòng không khỏi thầm thoải mái.
Hắn đã sớm biết Tề Nhạc không phải người bình thường, thầm nghĩ vừa vặn
thừa cơ hội này trả thù. Hắn chặn lại nói:
- Tề tiên sinh, vị này chính là Lý Diệu tiên sinh, phó chủ tịch hội đồng quản trị của tập
đoàn. Nếu không chúng ta đợi lát nữa một chuyến thang máy khác để họ lên trước đi.
Hắn nói không sai, nhưng ở ngữ điệu cũng rất có học
vấn, hàm ý bên trong rõ ràng là trêu chọc, cho Tề thấy địa vị người này
cao hơn anh, tôi không thể trêu vào.
Dùng năng lực của Tề Nhạc
như thế nào lại nghe không ra Trần bí thư đối với cái lão già phó chủ
tịch có chỗ bất mãn? Tuy rằng tập đoàn Kim Cốc là phụ thân một tay sáng
lập lên, nhưng từ khi đã được biết đến lần trước khủng bố tập kích có
quan hệ với người trong nội bộ công ty thì ấn tượng của Tề Nhạc đối với
cao tầng công ty này liền không tốt. Hắn thản nhiên nói:
- Ngay
cả thứ tự đến trước và sau cũng đều không hiểu, người không có gia giáo
như vậy thì dựa vào cái gì để cho tôi nhường đường. Trần bí thư, đi
thôi.
Vừa nói dứt lời, hắn đã đi vào trong thang máy.
Một bên Trần bí thư nói:
- Phó chủ tịch, vị này chính là Đại công tử của chủ tịch vừa mới tìm được không lâu.
Sắc mặt Lý Diệu hơi đổi, ánh mắt nhìn Tề Nhạc lập loè vài cái rồi chợt nói:
- Nguyên lai tiểu tử ngươi đến nhà nhận thân a. Anh cũng không giống
như cha của anh, ông ấy luôn luôn là ngươi hiểu được cấp bậc lễ nghĩa.
Tề Nhạc nghe đối phương nâng lên cha của mình, không khỏi nhíu nhíu mày:
- Đúng vậy a! Cha tôi là rất hiểu cấp bậc lễ nghĩa, chỉ là không biết ông như thế nào giáo dục ra một thuộc hạ như ngài.
Chương 259: Phó tổng giám đốc bị đạn hỏa tiễn nghênh đón. (hạ)
- Anh...
Lý Diệu không nghĩ tới Tề Nhạc sẽ không khách khí đối với chính mình như vậy, lão lạnh giọng nói:
- Anh trước tiên phải hiểu rõ, ta là phó chủ tịch hội đồng quản trị của
tập đoàn Kim Cốc, đồng thời cũng là đại cổ đông của tập đoàn. Cho dù anh là con trai của chủ tịch cũng không có tư cách nói với ta như thế.
Tề Nhạc mỉm cười, nụ cười của hắn nhìn bề ngoài có chút cảm giác cao thâm mạt trắc:
- Đây chẳng qua là ngài một bên tình nguyện nhận thức mà thôi. Trong lòng tôi cho tới bây giờ thì không có thứ gọi là tư cách hay không tư cách.
Tôi luôn luôn là đối với người không đúng là như thế. Xấu hổ thật. Phó
chủ tịch các hạ.
Câu cuối cùng hắn nói thật cường điệu từ "Phó".
Cũng không phải Tề Nhạc không nên nháo sự, cũng không phải không hiểu được
kính lão tôn hiền, bởi vì tại nơi này Lý Diệu xuất hiện, tinh thần lực
của hắn đã quét ngắm những người này, Tề Nhạc phát hiện trên người thuộc hạ của Lý Diệu đều mang theo súng. Hơn nữa khí tức trên thân những
người này cho hắn rất cảm giác quen thuộc, cùng với lính đánh thuê tập
kích tập đoàn Kim Cốc lần trước phi thường giống nhau, càng làm hắn đối
với Lý Diệu sinh ra hoài nghi chính là khi Lý Diệu nghe nói mình là con
trai của Tề Thiên Lỗi thì tim đập của hắn bỗng nhiên gia tốc, thậm chí
sinh ra một loại cảm giác sợ hãi. Điều này cho thấy hắn chẳng những biết rõ thân phận của mình, đồng thời cũng biết mình từng làm cái gì. Hắn
nhìn thấy mình tại sao phải sợ hãi, vậy thì rất dễ dàng nói rõ là có vấn đề.
Tề Nhạc mỉm cười, quang mang trong mắt rõ ràng trở nên cường thịnh thêm. Tuy rằng hắn đã đoán được rất nhiều, nhưng không có chứng
minh là đúng thì hắn sẽ không xúc động. Sau khi kéo Trần bí thư vào
thang máy thì trực tiếp nhấn đóng cửa lại.