Đông Hoàng nói chỉ có thể giúp mình tiến vào Thần Giới, nhưng không
có trợ giúp mình quay về. Như vậy tiến vào Thần Giới và ra khỏi Thần
Giới độ khó kém nhau rât nhiều, đã như vầy mình không thể nào gặp được
phiền toái xuyên qua không gian. Cho nên hắn xoay người.
Trước
mặt là mây mù màu vàng. Trống rỗng không có cái gì. Cũng không có cửa ở
đây. Lúc này đầu óc của Tề Nhạc trở nên linh hoạt hơn, kể từ góc độ bây
giờ mà nhìn thì đây cũng là Thần Giới a! Mà vậy có một cánh cửa ngăn cản mình có lẽ mới là thông đạo mình quay về. Nếu như thì chuyện này dễ
giải quyêt hơn nhiều.
Nghĩ tới đây Tề Nhạc chỉ cảm thấy trong đầu rộng mở trong sáng, toàn thân của hắn nhẹ đi bay thẳng vào trong biển
mây trống trải không bờ bến kia. Mà sau lưng của hắn một Tề Nhạc khác
cũng làm ra động tác như vậy.
Thân thể bay thật nhanh và tinh
thần lực phóng thich ra không có trở ngại nào, năng lượng trong cơ thể
lưu chuyển tự nhiên, không khí nơi này mang cho Tề Nhạc cảm giác rất
thoải mái. Nhưng mà điều này làm cho nội tâm Tề Nhạc lo lắng càng ngày
càng mạnh, hắn hy vọng đi tới Thần Giới gặp phải ngăn cản cường đại, chỉ có như vậy mới có thể nói rõ năng lượng trong Thần Giới rất mạnh, cũng
như vậy mới có thể giúp hắn đạt tới chín vân. Có thể có khí tức như
địa cầu thì làm sao giúp mình tăng thực lực đây? xem tại
t.u.n.g.h.o.a.n.h.c.o.m
Sau khi nhận rõ một phương hướng Tề Nhạc
không ngừng bay về phía trước, hắn hiện tại đã không gặp phải nguy hiểm
gì, trong quá trình tìm kiếm trong Thần Giới trống trải nhìn có vật gì
tồn tại hay không. Trừ lưu lại một ít tinh thần lực ở Nam Thiên môn ra
thì tinh thần lực còn lại đã mở rộng ra chung quanh, mở rộng tới cấp độ
lớn nhất tìm kiếm thứ cần tìm.
Sau khi bay chừng một giờ thì kinh hỉ xuất hiện một tia năng lượng yếu ớt hấp dẫn chú ý của Tề Nhạc. Nếu
như không phải tinh thần lực và linh hồn của hắn được khí tức Đông Hoàng tăng lên cảnh giới chưa từng có, chỉ sợ hắn rất khó phát hiện ra năng
lượng yếu ớt đang tồn tại này. Nhận thức chuẩn mục tiêu Tề Nhạc như mũi
tên lao tới đó, hy vọng trước mắt với hắn mà nói là tìm được ốc đảo trên sa mạc.
Dùng tốc độ của hắn nhanh chóng đi tìm được thứ cần tìm, trong mây mù màu vàng mờ mịt hắn tìm được một khôi đá rất nhỏ, khí tức
năng lượng từ trong khối đá truyền ra.
Khối đá này có hình dạng
bất quy tắc, ước chừng có lớn nhỏ cỡ nắm tay, Tề Nhạc cầm nó vào trong
tay và thần quang lưu chuyển, trong cơ thể Tự Nhiên Chi Nguyên dẫn đạo
tiến vào thăm dò khói đó, thử thăm dò thuộc tính của nó.
Thuộc
tính rất rõ ràng, không qua bao lâu Tề Nhạc cũng đã hiểu rõ tảng đá này
chứa năng lượng giống Đông Hoàng như đúc. Tuy nó không có tác dụng trợ
giúp gì cho Tề Nhạc nhưng ít ra phán đoán của hắn không sai, nơi này là
Thần Giới chân chính, mà muốn rời khỏi Thần Giới nhất định phải nghĩ
biện pháp thông qua Tề Nhạc khác của mình, chỉ có như vậy hắn mới có thể rời khỏi Thần Giới.
Có khí tức giống Đông Hoàng thì đó là khí tức của Thần Giới. Nghĩ tới đây
Tề Nhạc lại nghĩ tới cung điện của Đông Hoàng. Không cần hỏi cũng khẳng
định được Đông Hoàng và lĩnh vực Đông Hoàng Chung của mình là dựa vào
hoàn cảnh của Thần Giới mà bố trí. Sở dĩ trong Thần Giới không có thần
tồn tại hiển nhiên là bị thủy hỏa thần hủy diệt, ngay cả cung diện cũng
không ngoại lệ, mà khối đá này là một khối năng lượng cô đặc lại thành
đá. Tuy năng lượng của nó yếu ớt nhưng lại phi thường tinh khiết. Điểm
này đã chứng minh nhiều vấn đề.
Hào quang nhàn nhạt lập lòe và Tề Nhạc hiểu rõ những chuyện này thì nhận chuẩn mục tiêu.
Thần Giới bị phong ấn, đã như vầy, thì Thần Giới cũng mất đi năng lượng vốn
có, cho nên nó mới có khí tức giống như địa cầu. Ở chỗ này mình căn bản
không đạt được thứ mình muốn tìm. Nhưng mà không đại biểu không thể
thành công. Thần Giới là trống trải, nhưng mà không có khả năng không có năng lượng tồn tại. Ít nhất thủy hỏa thần phong ấn Thần Giới vẫn sinh
ra năng lượng, đó là thủy hỏa bổn nguyên a, mà mình bây giờ cần không
phải là thuộc tính thủy hỏa hay sao?
Nghĩ thông suốt điểm này Tề
Nhạc cười lên, đột nhiên hắn cảm thấy mình giống như con ruồi không đầu
bay loạn, không nghĩ tới thứ cần tìm lại nằm ở ngay trước mắt.
Xoay người, tinh thần lực của hắn ngưng tụ thẳng tắp, nhận thức chuẩn phương hướng thì phiêu nhiên bay đi, tốc độ tăng lên tới cực hạn bắt đầu tìm
kiếm.
Bởi vì đã nhận chuẩn phương hướng nên lại không cần tiến
hành tìm kiếm nang lượng, cho nên tốc độ của hắn còn nhanh hơn gấp đôi.
Không đến nửa giờ hăn đã quay lại Nam Thiên môn. Xa xa hắn nhìn thấy tòa môn hộ cũng nhìn thấy một Tề Nhạc khác không ngừng tiếp cận mình.
Mở đôi cánh Kim Sí Đại Bằng Điêu ra Tề Nhạc phiêu nhiên hạ xuống, vừa vặn
đối mặt với Tề Nhạc khac. Trên mặt toát ra tươi cười, nâng tay phải lên
nhẹ nhàng đưa về phía trước.
Mà Tề Nhạc khác cũng làm như vậy.
Tay phải của hắn đặt lên vai trái của đối phương. Đây là phong ấn, một
phong ấn giống mình như đúc, đối với phong ấn thì trong Thần Giới không
còn sót lại năng lượng nào cả. Nhưng mà phong ấn thế giơi không có thay
đổi.
Thủy hỏa thần rút sạch năng lượng trong thần giới, hơn nữa
năng lượng bổn nguyên của bọn họ hình thành phong ấn. Mà đó chinh là Tề
Nhạc trước mặt đã hình thành. Nếu như cưỡng ép công kích thì hắn dùng
bất kỳ kỹ năng động tác và lực công kich thì không khác gì mình, cuối
cùng bị thương tổn chỉ có mình mà thôi. Nhưng mà tại sao mình phải công
kích? Chẳng lẽ không có biện pháp khác sao?
Tề Nhạc không có công kích, hắn đặt tay lên vai trái của đối phương, tình huống vừa rồi giống như đúc, lần này tay của Tề Nhạc kia đặt lên vai trái của hắn, Tề Nhạc
sau khi hoạt động thân thể của mình một chút vừa vặn làm ra động tác đối tay. Hai Tề Nhạc bốn chưởng hợp lại với nhau, bởi vì bản thân Tề Nhạc
cũng không có tiến hành phát ra năng lượng cho nên hắn cũng bình yên vô
sự.
Tề Nhạc cười, lầm bầm lầu bầu nói ra.
- Tuy thủy hỏa
thần thần thông quảng đại, nhưng mà bọn họ quên dưới tình huông tấm
gương giống nhau thì bản thể cùng ảo giác đồng thời duỗi tay phải lại
đặt lên vai trái của đối phương a! Nếu như chỉ công kích thì tất cả trở
nên không có ý nghĩa gì, kết cục sẽ là lưỡng bại câu thương, nhưng mà
nếu ta không công kích thì sao?
Nói đến đây hắn bắt đầu động tác, hỏa vân lực thuần túy từ trong tay hiện ra, cùng lúc đó Tề Nhạc cảm
giác được hỏa vân lực dồng dạng truyền vào trong cơ thể của mình. Tay
phải phát ra tay trái chảy vào, hỏa vân lực bắt đầu hình thành tuần hoàn trong hai Tề Nhạc.
Nhìn thì chuyện này không có chút ý nghĩa
nào, xuất bao nhiêu năng lượng sẽ nhận bấy nhiêu năng lượng, đối với bản thân Tề Nhạc mà nói cũng không có ảnh hưởng quá nhiều, nhưng mà Tề Nhạc làm như vậy là có mục đích.
Trên đường quay về Nam Thiên môn thì hắn cẩn thận suy nghĩ qua, tuy ảo ảnh trước mặt làm động tác giống như
hắn, nhưng mà có một điểm khác nhau. Điểm này rất đơn giản chính là bổn
nguyên.