- Cha, thời điểm đối mặt với địch nhân thì nhất định không thể lòng dạ đàn bà. Cái khác con không sợ, nhưng mà nếu như đám người đối với ngài cùng mẹ có điều gì bất lợi mà con lại không có thể ngăn cản thì nhất định con sẽ tự trách cả đời này. Vì thế bất luận như thế nào, con cũng phải muốn thay hai người giải quyết uy hiếp tiềm ẩn. Bất quá, vì tránh hiềm nghi, cổ phần công ty của tập đoàn Kim Cốc trong tay Lý Diệu con đều chuyển cho quốc gia. Nhưng mọi người yên tâm, quốc gia đã đáp ứng sẽ dùng giá thấp bán cổ phần công ty lại cho chúng ta. Đến lúc đó, cha tự mình đến văn phòng quỹ từ thiện một chuyến a, vấn đề không phải sẽ được giải quyết sao? cổ phần công ty của cha cùng mẹ đều hơn của Lý Diệu. Nhận thêm nữa đã tiếp cận nửa số, con xem sau này ai còn có thể uy hiếp được vị trí chủ tịch hội đồng quản trị của cha. Tham lam là sai lầm lớn phạm phải của Lý Diệu, uy hiếp thân nhân của con thì kết quả chỉ có một.
Tề Nhạc không có xử lý Lý Diệu máu me ra sao, hắn chẳng qua là đem Lý Diệu đưa đến trong rừng rậm của thời kì Viễn Cổ Cự Thú mà thôi, cũng không có ra tay đối với người nhà của Lý Diệu. Dù sao người nhà của hắn vô tội, cũng thừa dịp cơ hội lần này, hắn đem Tiểu Lâu cũng đưa đi thời kì Viễn Cổ Cự Thú, giao cho Y Nhược phụ trách bảo hộ, hơn nữa nói cho Tiểu Lâu, đợi đến một tháng sau sẽ đem nàng tiếp trở về. Khi Tiểu Lâu đi vào thời kì Viễn Cổ Cự Thú, sớm đem lời dặn dò của Tề Nhạc quăng lên chín tầng mây. Lực rung động của nàng còn lớn hơn cả Thực Vật Hồn. Uy hiếp từ Tộc Cửu Lê đã đi trừ, đã có Đại Bằng Minh Vương cam đoan, hung thú cũng không thể có khả năng uy hiếp được nhân loại, ít nhất một đoạn thời gian rất dài với loại sẽ là an toàn, vì thế Tề Nhạc cũng an tâm cho sự an toàn của Tiểu Lâu . Chờ chiến một trận ở Everest xong, hắn lại đem Tiểu Lâu đón trở về, thời gian cũng vừa vặn.
Tề Thiên Lỗi thở dài một tiếng, nói:
- Sự tình đã giải quyết xong, bất quá con trai à! Ông trời có đức hiếu sinh, sau này vẫn nên làm ít sự tình giết chóc đi thì tốt hơn.
Tề Nhạc đi đến bên cạnh Tề Thiên Lỗi ôm lấy cánh tay của hắn nói:
- Con biết rồi. Nhưng có lúc con cũng do thân bất do kỷ không thể khống chế. Cha, con chỉ có thể cam đoan với ngài một chuyện, cái kia chính là bất luận chuyện mà con làm đều không thẹn với lương tâm.
Tề Thiên Lỗi nhìn thật sâu con trai rồi gật nhẹ đầu nói:
- Cha tin tưởng con.
Sau chuyện của Lý Diệu, tuy rằng vấn đề của Lý Diệu đã giải quyết triệt để, nhưng Tề Thiên Lỗi cũng không miễn cưỡng Tề Nhạc đến tập đoàn Kim Cốc đi làm, Tề Nhạc biểu hiện ra thế lực làm cho Tề Thiên Lỗi hiểu đực, con trai của mình còn có rất nhiều chuyện phải làm, không có khả năng chỉ lo chuyện của công ty. Bởi vậy, hắn một bên đẩy nhanh tiến độ thiết kế biệt thự cạnh biệt thự Long Vực trên mảnh đất trống lớn. Bên kia cũng giải phóng Tề Nhạc mặc kệ do hắn trở lại biệt thự Long Vực tiếp tục tự do của hắn. Chỉ là yêu cầu Tề Nhạc mỗi tuần ít nhất phải cùng mấy hồng nhân tri kỷ của hắn tới một ngày.
Khi Tề Nhạc xử lý xong chuyện của Lý Diệu, tất cả Chiến Sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần đều trở về rồi. Tề Nhạc lúc ấy không có quy định thời gian đám người trở về, nhưng mà mỗi một vị Chiến Sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần đều hiểu rõ trận chiến trên Everest có ý nghĩa trọng đại với Tề Nhạc như thế nào. Vì thế sau khi báo tin bình an với người nhà thì đều mau chóng quay trở về biệt thự Long Vực. Thời gian quyết đấu chạy nước rút bắt đầu. Lần tu luyện cuối cùng này, đối với tập thể Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần mà nói làm ra tác dụng rất trọng yếu. Mười lăm ngày tu luyện, cơ hồ là lúc nào cũng tu luyện, dùng Tề Nhạc làm trung tâm, mỗi người đều toàn tâm vùi đầu vào tăng lên thực lực của bản thân. Bọn họ cũng đều biết, đã không có thời gian để cho bọn họ lãng phí, hết thảy, đều cần dựa theo quỹ tích đi trước để hoàn thành. Mà kết quả cuối cùng cũng để cho chính bọn hắn đến quyết định, thực lực chính là vương đạo. Vì sinh tồn, cũng vì tương lai của Đông Phương ai có thể lười biếng cơ chứ?
...
Everest là ngọn núi cao nhất thế giới của dãy Himalaya, với độ cao so với mặt biển 8848.13 mét. Nằm ở chỗ giao giới nước cộng hòa Viêm Hoàng Tây Tạng cùng Nepal vương quốc. Cấu tạo chủ yếu do tinh nham hình thành. Sông băng quy mô lớn diện tích đạt 1600 ki-lô-mét vuông. Vĩ độ này là nơi tập trung của sông băng, phổ biến nhất là băng tháp Everest. Địa hình dãy núi Everest rất đặc thù. Phía Bắc, Phía Đông cùng Tây Nam đều có hồ đóng băng cỡ lớn khiến cho đỉnh núi cao đạt hơn 3000 mét. Ở sườn núi phía bắc độ cao so với mặt biển là 7450 mét, là giao giới của băng tuyết cùng nham thạch, mặt đất trắng xóa, bên trên là vách đá dóc đứng, sức gió mạnh mẽ, băng tuyết không cách nào tồn trữ trước nham thạch. Đỉnh núi thường bị mây mù bao phủ, giống như dùng ngọc mà phiêu động như lá cờ, ở nơi này chỉ có mỗi nó là hiện tượng khí tượng. Người ta gọi đó là Kỳ Vân.
Lúc này ngay tại bắc sườn núi Everest, nơi giao giới của băng tuyết cùng nham thạch có một đoàn mười mấy người đang leo lên cao. Phải biết rằng khi nhiệt độ cao hơn mặt nước biển bảy ngàn thước thì bất luận là nhiệt độ hay là dưỡng khí đều rất mỏng manh. Người bình thường đã không có khả năng thừa nhận. Mà mười mấy người leo ngọn núi này nhìn bề ngoài rất nhẹ nhàng, trên người ăn mặc quần áo bình thường mà không phải quần áo chuyên chống lạnh.
Đám người đó chính là các Chiến Sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần do Tề Nhạc dẫn đầu, theo ước định cùng Vũ Mâu, trong lòng Tề Nhạc không ngừng hiện lên những chuyện đã xảy ra trước kia. Một màn kia cũng chân thật như hiện tại trước mặt. Từ lần thứ nhất nhìn thấy dung nhan kinh diễm, càng về sau là ái mộ, cùng với thổ lộ tình cảm lẫn nhau khi ở Athen, mãi cho đến cuối cùng bị phản bội, đều được Tề Nhạc khắc sâu nhất ở sâu trong nội tâm mình.
Bên trong quang mang như ẩn như hiện, một chuyến mười ba người chỉ dùng ngắn ngủn mười mấy phút đã leo lên tới đỉnh ngọn núi Everest hơn một ngàn mét. Rất xa, nhìn phía dưới một mảnh tuyết trắng như tuyết, từng đoàn từng đoàn tuyết theo gió rơi lả tả thổi qua thân thể họ.
Tề Nhạc là người thứ nhất đi tới đỉnh núi, một mình một người đứng ở địa phương cao nhất nhìn bề ngoài có vài phần tiêu điều. Đám người hiển nhiên không chậm, mười hai người chỉnh tề đứng ở sau lưng của hắn, ai cũng không lên tiếng nữa, ánh mắt của bọn hắn đều lộ ra có chút ngưng trọng. Đây cũng không phải là chuyện riêng của Tề Nhạc, mà là quyết chiến của thủ hộ giả phương tây và phương đông. Bọn họ cũng đều biết, hôm nay tuyệt đối không thể thua.
Tề Nhạc cúi đầu, tựa như đang tự hỏi cái gì, đột nhiên, hắn ngẩng đầu lên, thân thể run rẩy rất nhỏ. Ánh mắt như hai mũi tên nhọn bắn thẳng về phía nam.