- Không, không, điều đó không có khả năng đấy. Tao không tin.
Lý Dương nhìn huân chương thủ hộ kim cương trong tay Tề Nhạc, hắn tuy rằng ngoài miệng nói không tin, nhưng ánh mắt của hắn đã bán rẻ chính mình.
Tề Nhạc thở dài một tiếng nói:
- Anh là thanh niên tài tuấn xuất sắc nhất trong hệ thống công an, như vậy, anh nên biết Takla Makan chứ?
- Takla Makan? Anh nói là địa ngục tam trọng quan? Chẳng lẽ?
- Một tháng, tôi dùng một tháng đã đi ra từ chỗ đó.
Tề Nhạc lẳng lặng yên nhìn Lý Dương. Chỉ cần đối phương đủ thông minh thì sẽ rõ ý của mình. Tề Nhạc cũng không sợ đối thủ. Tuy rằng hắn đã mất đi năng lượng, nhưng huấn luyện một tháng ở Takla Makan lại mang đến cho hắn rất nhiều thứ. Trước đó, nếu như không phải đối mặt với ba cây súng ngắn, hắn căn bản sẽ không bị mấy tên cảnh sát bức hiếp được.
- Một tháng, chẳng lẽ anh chính là gia hỏa đi tới địa ngục trong truyền thuyết. Bằng vào thân thể tiến vào Takla Makan, lại dùng thời gian ngắn nhất rời khỏi chỗ đó. Truyền kỳ của quân đội, người đoạt giải huân chương thủ hộ Kim cương sao?
Ánh mắt Lý Dương đã có chút thay đổi, đúng lúc này, hắn như đã quên đi sự tồn tại của Thương Băng vậy.
Tề Nhạc lạnh nhạt nói:
- Xem ra anh biết thật không ít chuyện, không sai, cái này là huân chương thủ hộ Kim cương. Hiện giờ, anh còn cần giải thích gì không?
- Không cần. Huân chương thủ hộ Kim cương không có khả năng rơi vào tay người khác được.
Cảm xúc của Lý Dương vào lúc này đã ổn định hơn nhiều, hắn nhìn thật sâu Thương Băng, tự giễu cười cười:
- Em nói đúng, anh ta cái gì cũng mạnh hơn anh cả. Kẻ có được Huân chương thủ hộ Kim cương chính là Thủ Hộ Giả mạnh nhất quốc gia, trực tiếp chịu sự điều khiển của chủ tịch. Có lẽ, cũng chỉ có người như anh ta mới chính thức xứng được với em. Anh gọi là Tề Nhạc đúng không, danh tự trên huân chương có lẽ chính là tên của anh.
Ánh mắt của hắn một lần nữa trở lại trên người Tề Nhạc.
Tề Nhạc nhẹ gật đầu, nói:
- Không sai.
- Tốt, tôi sẽ nhớ kỹ tên anh, ngày mai tôi sẽ từ chức, rời khỏi hệ thống công an để đến địa ngục tam trọng quan, nếu như không thể thông qua ba cửa ải, tôi sẽ vĩnh viễn không trở lại. Chờ đến khi tôi cũng như anh, có thể có được huân chương kim cương, tôi nhất định sẽ tìm anh đọ sức. Nếu như khi đó, Thương Băng còn chưa gả cho anh, tôi nhất định sẽ cướp nàng về.
Tề Nhạc cười nhạt một tiếng, nói:
- Tôi chờ anh, bất quá, là một người nam nhân, anh cần dựa vào sự kích lệ của nữ nhân mới quyết định sao. Huân chương thủ hộ Kim cương, chỉ phát cho Thủ Hộ Giả thủ hộ Viêm Hoàng đại địa chúng ta, nếu như anh vì ôm tâm tư đoạt lại Thương Băng, vậy thì anh vĩnh viễn không cách nào trở thành người đoạt giải kim cương huân chương được đâu.
Lý Dương sửng sốt một chút, hắn nhìn Tề Nhạc, thở sâu, nói:
- Thụ giáo. Chúng ta nhất định sẽ gặp lại.
Vừa mới nói xong, thân thể của hắn đột nhiên bắn lên, trở lại ô tô của mình, cũng như lúc Thương Băng rời đi vậy, lái xe như gió lướt đi.
Thương Băng nhìn qua huân chương thủ hộ Kim cương trên tay Tề Nhạc, kỳ quái nói:
- Tấm thẻ nho nhỏ này rõ ràng có uy lực lớn như vậy. Em hiểu rất rõ Lý Dương, anh ta là người rất ngạo mạn, lại bị một tấm thẻ như vậy dọa đi, thật sự khó có thể tưởng tượng nổi.
Tề Nhạc mỉm cười, nói:
- Đó là vì em không rõ ý nghĩa huân chương này là gì nên mới nói vậy. Tốt rồi, em cũng đi thôi, đừng làm trễ nãi nhiệm vụ.
Thương Băng nhìn Tề Nhạc:
- Vẫn là câu nói đó, không nên quên em. Chỉ cần anh trở về. Em, em còn có thể làm Sa Mạc Phong Bạo cho anh đấy.
Vứt bỏ những lời này, nàng mang theo khuôn mặt đỏ ửng nhảy lên, chui vào trong xe ven đường, liếc nhìn Tề Nhạc thật sâu, khởi động ô tô của mình rời đi. Lục Thương Băng cũng không phải một người không bỏ xuống được, nàng biết rõ, thay vì giữ nàng, chẳng bằng để Tề Nhạc tự mình chủ động trở lại bên mình thì tốt hơn. Nam nhân, luôn luôn phải đi làm chuyện nam nhân nhất định phải làm. Nếu như với tư cách là nữ nhân của hắn mà cũng không hiểu được điểm này... thì sao có thể chính thức đạt được tình yêu của hắn chứ?
- Cái gì là Sa Mạc Phong Bạo?
Thương Băng vừa vừa rời đi, thanh âm của Văn Đình đã vang lên bên người Tề Nhạc.
- Ah, em đã tỉnh.
Tề Nhạc có chút kinh hoảng quay người lại.
Văn Đình sắc mặt có chút lạnh như băng:
- Lại một người, anh đến cùng có bao nhiêu nữ nhân thế! Đã sắp đi rõ ràng còn thông đồng lấy. Thật không hỗ là người thừa kế Kỳ Lân huyết mạch.
- Đình Đình, em nghe anh giải thích đã, anh và Thương Băng gặp nhau kỳ thật cũng là trùng hợp, kỳ thật, nàng cũng là rất nữ nhân rất đáng thương.
Văn Đình tức giận mà nói:
- Nói mau, anh còn chưa nói em biết Sa Mạc Phong Bạo là gì mà?
- Ách..., vấn đề này, sau này anh trả lời được không?
Tề Nhạc lúng túng nói.
- Đương nhiên không được, giờ em muốn anh trả lời, anh có nói hay không.
Văn Đình không có chút ý buông lỏng.
- Tốt. Tốt. Anh đầu hàng. Anh nói là được. Sa Mạc Phong Bạo ah! Chính là một danh hiệu, hình như anh cũng không nhớ rõ nữa.
Văn Đình nghi ngờ nói:
- Thật là như vậy sao? Nàng kia mới vừa nói chờ anh trở về trả lại Sa Mạc Phong Bạo cho anh là có ý gì?
- Cái này, cái này ý là chờ sau khi anh trở lại, nàng sẽ theo giúp anh luyện tập quyền thuật, đúng, chính là luyện tập quyền thuật.
- Thật sự sao?
- Đương nhiên là sự thật. Anh sao lại lừa em chứ?
Nói dối thiện ý thì không tính. Tề Nhạc âm thầm an ủi mình.
- Hừ, lần này bỏ qua cho anh. Đi thôi, năng lượng của em đã khôi phục rồi. Chỉ là kinh mạch còn có chút khó chịu, chúng ta tốt nhất mau chóng tìm nơi trước tiên luyện kỹ năng Hợp Thể cho thuần thục, vạn nhất gặp phải phiền toái cũng dễ ứng biến.
- Anh nghe lời em, giờ thời gian cũng không còn nhiều lắm rồi, chúng ta trước đi mua xe, sau đó sẽ tìm chỗ tu luyện.
Tề Nhạc thầm thở nhẹ ra, cũng may Văn Đình không tiếp tục hỏi, cũng may nàng không biết hàm nghĩa chính thức của Sa Mạc Phong Bạo, kẹo Khiêu Khiêu đường, hiện giờ nhớ tới Tề Nhạc còn không khỏi có chút thú huyết sôi trào.
Ăn một bữa tiệc hải sản lớn Tề Nhạc đã không đi nổi nữa, mặc dù chỉ là ăn điểm tâm, nhưng bữa cơm này của hai người lại ăn hết trọn vẹn một canh giờ, đã có huân chương thủ hộ Kim cương bảo đảm nên Tề Nhạc căn bản không sợ dùng tiền, hai người dừng lại ăn bữa sáng vậy mà trọn vẹn ăn hết hơn một ngàn khối.
Văn Đình đối với nhu cầu ăn uống quả thật không thua kém Tề Nhạc bao nhiêu, nàng là thích ăn từ tậy đáy lòng, ăn xong một chầu mỹ thực, không thoải mái trong lòng nàng lúc trước cũng đã biến mất. Dù sao, nàng là hậu nhân của Hắc Kỳ Lân, đối với tính phong lưu của Kỳ Lân vẫn tương đối dễ dàng tiếp nhận.
- Tề Nhạc, chúng ta bây giờ đi mua xe gì đây? Nếu là xe việt dã thì... BMW được không? Em nhớ có chiếc X5 rất không tệ.
Tề Nhạc lắc đầu, nói.