Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần

Chương 472: Chương 472: Sai khiến thứ hai. (1)




Nếu như thần thú không có một con Thủy Kỳ Lân xuất hiện, như vậy, Thâm Hải Minh Xà nhất tộc trong biển cả chính là bá chủ chân chính.

Bạch nương tử với tư cách là Mãng Giao Long, thời điểm nàng vừa ra đời, kỳ thật chỉ là trung vị thần thú mà thôi, chỉ có tu luyện tới cảnh giới hóa thành Mãng Long, mới có thể tiến nhập vào phạm trù thượng vị thần thú. Từ phẩm giai còn thấp hơn Thâm Hải Minh Xà.

Bạch nương tử rất rõ ràng, sai khiến của Kỳ Lân chỉ có thể là ba, nói như vậy, Kỳ Lân đều tuyển chọn thần thú thượng vị mạnh nhất mà thôi, hoặc là thực lực đầy đủ cường đại.

Tìm kiếm thượng vị hung thú, sau đó thu phục làm sai khiến. Từ góc độ nàng chỉ là trung vị thần thú, vốn không có tư cách làm sai khiến của Kỳ Lân.

Thâm Hải Minh Xà cổ động nói:

- Bạch nương tử, đây là cơ hội ngàn năm khó gặp đấy! Tề Nhạc hắn chẳng những là Hắc Kỳ Lân, hơn nữa còn là Tứ Tường Vân Hắc Kỳ Lân trước nay chưa từng có, tương lai sẽ biến thành người mạnh nhất trong thần thú. Đồng thời, hắn còn nếm qua Luân Hồi quả. Hấp thu năng lượng Tự Nhiên Chi Nguyên trong đó.

- Chỉ cần em trở thành sai khiến của anh ta, được năng lượng Tự Nhiên Chi Nguyên cải tạo. Nói không chừng em không cần tu luyện tới cảnh giới vạn năm, phẩm giai bản thân đã tăng lên thượng vị, thực lực không còn bị nước ước thúc. Cơ hội này không thể buông tha! Huống chi, em trở thành sai khiến của Tề Nhạc, chẳng phải chúng ta không chia lìa sao?

Nói Bạch nương tử không động tâm thì đó là chuyện không thể nào. Chỉ cần trở thành sai khiến của Kỳ Lân, bất luận bản thân thực lực như thế nào. Trong giới thần thú, địa vị trực tiếp tăng lên thượng vị. Hơn nữa có Kỳ Lân che chở, có điều kiện tu luyện thật tốt, tuy khoảng cách tu vi vạn năm không xa, nhưng mà, có thể sớm một ngày đạt tới, không phải rất tốt sao?

Ít nhất, trở thành sai khiến của Kỳ Lân. Vậy không cần dựa vào nước mới phát huy được hết sức mạnh nữa. Thâm Hải Minh Xà nói, đã đả động Bạch nương tử. Đồng thời, Bạch nương tử còn có tình cảm với Thâm Hải Minh Xà vừa quen, cảm giác rất không tồi. Nàng có thể cảm nhận được tình cảm thắm thiết của Thâm Hải Minh Xà đối với nàng.

Suy đi nghĩ lại, nàng đã buông lỏng, nói:

- Tôi thật sự có thể trở thành sai khiến của Kỳ Lân sao? Vương vĩ đại. Ngài có ghét bỏ thực lực bản thân của tôi không đủ chăng?

Tề Nhạc mỉm cười, lắc đầu, nói:

- Đương nhiên sẽ không, tôi cho tới bây giờ chưa từng lợi dụng năng lực của sai khiến. Lúc trước thu Minh Xà đại ca biến thành sai khiến, cũng là do trùng hợp thôi. Hiện tại đây là phương pháp duy nhất khiến cô an tâm rời đi, chỉ cần cô nguyện ý, tôi nhất định sẽ đối đãi cô như với Minh Xà đại ca. Tôi sẽ xem cô là bạn của mình.

Thâm Hải Minh Xà vội la lên:

- Bạch nương tử, đây là cơ hội ngàn năm khó gặp! Em còn do dự gì chứ?

Cái đầu to lớn của Bạch nương tử đưa lên, thân thể du động đến bên người Tề Nhạc, nhìn qua Thâm Hải Minh Xà, trịnh trọng nói:

- Với tư cách một thành viên trong thần thú. Có thể trở thành sai khiến của Kỳ Lân vương giả, đây là vinh hạnh lớn nhất của tôi. Thỉnh Vương ban cho tôi lực lượng.

Tề Nhạc cười nhạt một tiếng, nói:

- Trở thành sai khiến của tôi, chúng ta vĩnh viễn là bạn, sau này Bạch tỷ tỷ nên gọi thẳng tên của tôi, tôi tên là Tề Nhạc.

Vừa nói, con mắt Tề Nhạc đã sáng lên, vân lực trong cơ thể chậm rãi tăng lên, hai mắt của hắn tản mát ra quang mang của Kỳ Lân, một bạc một tối, nhưng trong buổi tối lại tràn ngập khí tức thánh khiết.

Bạch nương tử cúi đầu xuống, buông lỏng thân thể của mình, năng lượng trong cơ thể thu liễm hoàn toàn, lẳng lặng chờ thời khắc biến thành sai khiến.

- Lâm, binh, đấu, giả, giai, trận, liệt, tiền, hành! Thần sắc minh sắc, thiên thanh địa thanh, thần quân thanh quân, bất ô bất trọc, quỷ mị hàng phục, âm dương hòa hợp, hàng.

Âm thanh của Tề Nhạc như có mị lực vang lên trong đêm tối, hư ảnh Kỳ Lân hiện ra sau lưng, phiêu nhiên hiện ra giữa không trung.

Tề Nhạc nhìn qua Bạch nương tử, lúc này đây, hắn có cảm giác khác biệt với Thâm Hải Minh Xà lúc trước, Thâm Hải Minh Xà là bị động, mà Tề Nhạc lúc này vì cứu vớt tính mạng của mình, không thể không miễn cưỡng phát động Kỳ Lân thần hàng, từ nguyên lý mà nói, loại tình huống này phi thường nguy hiểm, cực kỳ dễ dàng bị cắn trả, nhưng tình huống bây giờ không giống, Bạch nương tử là cam tâm tình nguyện trở thành sai khiến của hắn, mà hắn cần làm, chính là kết nối với khí tức của Bạch nương tử, bằng vào lực lượng của mình, thu Bạch nương tử thành bạn chân thành nhất của mình, là đồng bọn.

Mái tóc đen dựng đứng. Một khí tức khủng bố từ trên người của hắn hiện ra. Đồ án Kỳ Lân không ngừng khuếch trương, chỉ trong nháy mắt, cũng đã biến ảo thành quang ảnh Kỳ Lân cực lớn chừng ba mươi mét. Kỳ Lân cúi đầu, cái sừng hai màu đen bạc sáng lên. Mà Tề Nhạc lúc này, giơ cánh tay phải của mình lên.

Một phù hiệu màu bạc từ trên đầu ngón tay phải của Tề Nhạc bắn ra ngoài, mà khí hiệu đồng dạng cũng từ sừng của quang ảnh Hắc Kỳ Lân bắn ra. Phù triện này giao hòa trên không trung, hình thành một vòng tròn khuếch tán ra chung quanh.

- Bạch nương tử, cô có nguyện ý trở thành sai khiến của tôi không, bất luận là xuất hiện tình huống nguy hiểm thế nào, đều vĩnh viễn không phản bội?

Âm thanh của Tề Nhạc trở nên trầm thấp, lời nói tràn ngập từ tính hấp dẫn người khác.

Thân thể cực lớn của Bạch nương tử rung động lắc lư một chút, khẩn thiết trả lời:

- Tôi nguyện ý.

Trong mắt Tề Nhạc có vui vẻ nhàn nhạt.

- Tôi dùng thân phận truyền thừa huyết mạch Kỳ Lân tuyên bố, vĩnh viễn trở thành động bọn chân thành nhất với Bạch nương tử, bất ly bất khí, thẳng tới khi tính mạng kết thúc.

Đột nhiên hào quang màu bạc trong mắt bắn ra, một phù triện màu bạc hình tròn từ trên cao hạ xuống, đem thân thể Bạch nương tử bao phủ vào bên trong, quang mang lóe lên, thân thể cực lớn của Bạch nương tử có chút run rẩy cực nhỏ, nhưng mà. Hào quang trong mắt của nàng sáng ngời, cũng không có ý định kháng cự.

Đúng lúc này, tình huống không giống như lần trước sử dụng Kỳ Lân thần hàng xuất hiện. Trong quang mang màu bạc này, từng quang điểm màu xanh như phỉ thúy xuất hiện, xếp đặt thẳng tắp trên không trung, ngưng tụ vào cái sừng cực lớn của Bạch nương tử, mà hào quang màu xanh phỉ thúy này bao phủ. Sừng của Bạch nương tử biến thành màu xanh lá, ngay sau đó, hào quang màu xanh lá này càng mạnh, thân thể của nàng bị hào quang phỉ thúy này bao phủ.

Hai tay trước người Tề Nhạc hợp lại, tay phải thò ra, hư trảo chụp về Bạch nương tử, lúc này, Bạch nương tử đã nhắm mắt lại. Hào quang lóe lên, thân thể của nàng tiêu thất vào hư không.

Tất cả mọi thứ chung quanh đã bình tĩnh lại, Thâm Hải Minh Xà có chút bất an hỏi:

- Xong rồi?

Tề Nhạc gật gật đầu, mỉm cười nói:

- Chẳng phải lúc trước anh cũng vậy sao?

Thâm Hải Minh Xà cười khổ nói:

- Thế nhưng mà, lúc đầu tôi đâu có phát hiện quang mang màu xanh kia! Không có việc gì a.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.