Đương nhiên Điền Thử còn không phải chiến sĩ chật vật nhất trong
Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, chật vật nhất chính là Quan Tĩnh cùng Mạc Đạm
Đạm. Quan Tĩnh là người cuối cùng gia nhập Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần và cũng không phải tiên thiên giác tỉnh giả, đến bây giờ hắn miễn cưỡng tiến
vào cảnh giới hai vân mà thôi. Hắn là người ích kỷ nhưng mà hắn từng
tham gia ngành dịch vụ đặc thù, thật vất vả chọn lựa được mười anh chàng tuấn tú trong bốn đại gia tộc ra, Hắn làm sao để cho bọn họ bị thương
tổn đây? Hắn dùng vân lực của mình thúc dục kỹ năng duy nhất có được là, Trư Khiêu Thiên Hạ đem thân thể của mình hóa thành cục thịt lớn, hắn
cũng như Điền Thử ngăn cản không ít lần trùng kích của vòi rồng, thực
lực của hắn còn không bằng Điền Thử cho nên thân thể đã đầy máu.
Trừ mấy tấm vải còn lành lặng ra thì đại đa số da thịt trên thân thể
rướm máu . Đây là có Thương Băng hỗ trợ rồi, nếu không hắn sớm bị vòi
rồng xé nát, đãi ngộ của hắn lúc này cũng như Điền Thử, những đồng đội
sống sót sau tai nạn đang trị liệu thương thế của hắn.
Tình
huống của Mạc Đạm Đạm cũng không tốt hơn gì Quan Tĩnh cho lắm, tuy quần
áo còn tốt gương mặt của nàng lúc này đã trương lên to hơn, ai bảo kỹ
năng chiến sĩ cầm tinh trâu đa số là dùng tới đầu cơ chứ? Tuy đồng đội
của nàng không được chiếu cố bao nhiêu nhưng Mạc Đạm Đạm chống cự vòi
rồng điên cuồng cũng khiến bọn họ bội phục không thôi.
Yến
Tiểu Ất là chiến sĩ yếu kém nhất nhưng tình huống lại không tệ cho lắm,
năng lực của cầm tinh dê là trị liệu và phòng hộ. Cho nên tuy hắn chỉ có thực lực ba vân nhưng phương diện bảo hộ hắn vẫn làm vô cùng tốt. Vân
lực cầm tinh dê nhu hòa chống cự lại mỗi lần trùng kích của vòi rồng,
tuy đồng đội của hắn cũng có người bị thương nhưng vân lực trị liệu của
cầm tinh dê tốt tới mức không thể nghi ngờ. Trừ mấy chiến sĩ cầm tinh
cường đại nhất là không bị thương ra thì đồng đội của họ cũng có thương
tổn. Lúc này mấy gia hỏa đang chen nhau tới tìm Yên Tiểu Ất, bọn họ muốn được gia hỏa chữa trị.
Từ Đông cười khổ nhìn qua thương binh nhiều như vậy, trong anh mắt mang theo hào quang hổ thẹn, xem ra thực
lực của mình vẫn còn chưa đủ và phản ứng cũng quá chậm.
Nếu
như mình có thể ra tay sớm một chút thì có lẽ tình huống không như bây giờ rồi, nhưng mà năng lượng vòi rồng vừa rồi khá kỳ lạ, nhìn thì rất
khổng lồ nhưng không sinh ra đả kích mang tính hủy diệt. Đây cũng là vạn hạnh trong bất hạnh.
Hơn trăm người nghỉ ngơi xong và chờ
khôi phục nguyên khí đôi chút sẽ qua xuống núi, thời điểm bọn họ đang
nghỉ ngơi thì đỉnh núi có hai đạo thân ảnh không biết xuất hiện từ lúc
nào.
Thân ảnh màu trắng có chút lo lắng nhìn qua thân ảnh màu đen, nói:
- Lão công, chúng ta làm vậy không có vấn đề gì chứ?
Thân ảnh màu đen cười hắc hắc, nói:
- Có vấn đề cũng không phải vấn đề của chúng ta, dù sao cũng đang huấn
luyện cơ mà, tới đây đi. Không biết vì cái gì nhìn thấy người khác chịu
tra tấn thì nội tâm của anh lại vui sướng như vậy, hắc hắc...
Thân ảnh màu trắng tức giận nói:
- Còn không phải? Tốt! Xem ra anh cũng muốn tra tấn em rồi?
- Ah! Không đúng không đúng, em đừng véo anh, anh chỉ nói thật thôi mà, không, là tùy tiện nói mà thôi, chúng ta bắt đầu đi.
Vừa nói thân ảnh màu đen đã khởi xướng
công kích trước tiên, ngay sau đó liền nện lên đỉnh núi thật mạnh. Thân
ảnh màu trắng cũng giơ nửa thân trên lên, nhưng mà nàng hướng không
trung phun ra một khí lưu màu trắng, cách đó không xa có một ngọn núi
tuyết bị khí lưu màu trắng này ảnh hưởng nên phát ra từng đợt âm thanh ồ ồ mạnh mẽ.
Sau khi trải qua vòi rồng tập kích thì các chiến
sĩ cầm tinh như chim sợ cành cong, đột nhiên có động tĩnh lớn thì bọn họ không tự giác nhìn lên không trung. Còn khá tốt là bầu trời sau khi vòi rồng biến mất thì khôi phục màu xanh như trước, nhìn qua nó không thấy
có gì không ổn. Nhưng mà âm thanh nổ vang lên tục kia từ nơi nào truyền
tới chứ?
Đương nhiên bọn họ không nhìn thấy gì rồi, ở trên
đỉnh núi cao có hai thân ảnh đang oanh kích mạnh mẽ, lúc này ngọn núi
đang run lên kịch liệt và đại lượng xung lực đang ảnh hưởng tới mặt băng dưới chân.
Quản Bình cùng Từ Đông liếc nhau, Từ Đông hỏi:
- Chuyện gì xảy ra?
Quản Bình ngẫm lại, nói:
- Nghe âm âm thanh này tôi có cảm giác như tuyết lở. Nhưng mà tuyết
trên ngọn của chúng ta đã bị vòi rồng mang đi cả rồi. Chỉ còn lại mặt
băng thì sao còn tuyết được cơ chứ? Nhưng âm thanh này là...
Đột nhiên âm thanh mạnh mẽ vang lên, mở miệng là Yến Tiểu Ất.
- Trời ạ! Ai nói đều là băng, các người nhìn kìa.
Tất cả mọi người đưa mắt nhìn sang đỉnh núi, bọn họ nhìn thấy chính là
sương mù trắng xóa. Tuyết động trên đỉnh núi cao bốn ngàn mét đang lao
xuống, xem ra hướng chính diện tuyết lở chính là nơi của bọn họ.
Tất cả mọi người giống như ăn hóc môn kích thích đều đứng dậy, nhưng dù sao bọn họ cũng là tinh nhuệ trong bốn đại gia tộc, trong lúc nhất thời lại không người nào lựa chọn chạy trốn, bởi vì bọn họ đều biết cho dù
hiện tại chạy trốn cũng không có chút tác dụng gì. Cho dù tốc độ của bọn họ nhanh hơn nữa cũng không có khả năng nhanh hơn tuyết lở từ trên đỉnh giáng xuống! Huống chi thực lực hiện giờ mười không còn một.
Tuyết lở tuyệt đối là đáng sợ, nhất là những khối đá đọng trong băng, nhưng dù là cái gì cũng khiến bọn họ mất mạng cả.
Trong lúc nguy cấp Quản Bình làm ra lựa chọn chính xác nhất, rống lớn kêu lên:
- Nhanh, mọi người mau bắt lấy gốc cây nào chắc chắn một chút đi, đem
thân trốn phía sau gốc cây, cho dù như thế nào cũng không được buông tay ra, nhớ kỹ đấy.
Lúc này bọn họ cũng chỉ có thể làm được như
vậy mà thôi, tuyết lở khổng lồ từ trên đỉnh núi lao xuống cơ hồ chỉ
trong nháy mắt đem ngọn núi ngoài cùng Côn Lôn sơn mạch phủ trắng xóa.
Từ độ cao bốn ngàn mét lao xuống dưới đất đã thôn phệ thân thể của bọn
họ, cũng đem ranh giới có tuyết kéo dài xuống dưới đất. Tuyết lở luôn
luôn là thiên tai gây họa ngay lập tức, đến nhanh, đi cũng nhanh, chỉ
qua mấy phút thì tuyết rơi đầy trời cũng biến mất.
- Không được, tôi không kiên trì nổi nữa.
Từ Đông có chút thê lương hô to một tiếng. Trong lúc nhất thời bịch một tiếng thật lớn và hơn mười đạo thân ảnh cơ hồ đồng thời từ không trung
ngã rơi xuống, ngã vào tầng tuyết mềm mại a.
Thì ra thời điểm tuyết lỡ gặp phải nguy cơ trước mắt, Từ Đông là người duy nhất có năng
lực phi hành chỉ kịp cứu các đồng đội thân thiết nhất. Tất cả chiến sĩ
Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần đều cùng nắm tay nhau, do một mình hắn toàn lực
mang mọi người bay lên.
Một đôi cánh mang theo mười mấy người cũng không phải chuyện nhẹ nhõm gì, huống chi vừa rồi hắn đã sử dụng
Đại Diệt Nhật Thần Thuật chống cự vòi rồng chứ, Từ Đông dưới tình huống
không còn lại bao nhiêu năng lượng thì trừ mười Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần ra hắn còn mang theo cả Thương Băng cùng Thực Vật Hồn. Một người mang theo mười hai người ah! Tuy thời gian hắn kiên trì không nhiều nhưng cũng đủ khiến mọi người vượt qua tuyết lở.