Nếu như bà biết các thành viên của tiểu đội Sinh Tiếu này ai nấy đều có
cự thú Kim Sí Đại Bằng Điêu thì sẽ nghĩ gì. Tề Nhạc đương nhiên là không nói cho bà biết, phải cố giữ không phá vỡ thế cân bằng của thời đại này mà vẫn có thể hỗ trợ cho việc luyện binh mới là điều mà Tề Nhạc mong
muốn.
Y Nhược đi rồi. Tề Nhạc mới dùng tinh thần lực gọi mười hai chiến sĩ Thủ Hộ Thần cùng với Thương Băng, Thực Vật Hồn, Tuyết Nữ và Cơ Đức đến phòng của mình.
Tuy căn phòng Y Nhược sắp xếp cho hắn
không nhỏ, nhưng bỗng nhiên thêm mười sáu người đến làm cho căn phòng
trở nên chật kín.
Nhìn bộ dạng ai nấy đều tinh thần sáng lạng Tề Nhạc không khỏi có chút bất ngờ, hắn mỉm cười nói:
- Nhìn các người có vẻ rất phấn chấn nhỉ!
Quản Bình mỉm cười nói:
- Trận chiến hôm qua quả là sảng khoái, hôm nay thần vẫn còn muốn xông
trận nữa. Cuộc tập huấn trước đó quả thực gian khổ, nhưng đến nay bọn
thần mới nhận thấy, sự gian khổ lúc đó quả là không uổng. Người đã dùng
cạn năng lượng tự nhiên của mình để bồi dưỡng thân thể bọn thần, gia
tăng sức mạnh cho bọn thần. Sức mạnh mà bọn thần sử dụng trong trận đấu
ngày hôm qua giống như có được sự dung hòa vậy. Thực lực mọi người đều
ngang nhau. Mỗi người đều cảm nhận được thực lực của mình có sự gia
tăng. Hơn nữa, sau khi được cải thiện từ nguồn năng lượng tự nhiên của
người, bọn thần càng nhanh chóng hồi phục. Trận chiến ngày hôm qua đến
phút cuối quả thật là quá kịch liệt, mọi người còn bị thương nhỏ, nhưng
sáng nay sau khi tu luyện năng lượng toàn thân đã được phục hồi, thậm
chí những vết thương trên người cũng biến mất, năng lượng tự nhiên này,
quá thần kỳ rồi.
Đến một người luôn yên tĩnh như Quản Bình mà
cũng nói như vậy, những người khác phấn chấn thế nào thì không cần phải
nói nữa. Những ánh mắt lãnh đạm nhìn Tề Nhạc trước đó nay cũng thêm mấy
phần tôn kính.
Tề Nhạc khẽ mỉm cười nói:
- Chỉ cần mọi
người thấy chuyến đi đến thời kỳ Viễn Cổ Cự Thú này không uổng công thì
ta đã mãn nguyện rồi. Chiến đấu nhất định vẫn còn nữa. Vừa rồi mẹ ta có
nói với ta, Cửu Lê tộc không phải hoàn toàn rút lui, mà chỉ đóng quân ở
một nơi xa hơn, với lời kiến nghị của ta quân đội nhân loại ở đây sẽ
nhanh chóng chủ động tấn công. Các người sẽ lại tiếp tục chiến đấu với
Cửu Lê tộc. Có cái cho các ngươi đánh đó. Ta nghĩ chắc các người biết
tại sao ta lại muốn các người ở lại tiếp tục chiến đấu. Mục đích là để
các người có thể nâng cao thực lực dưới áp lực trận đấu lần này. Các
chiến sĩ Thủ Hộ Thần Sinh Tiếu chúng ta thực lực vốn đã rất mạnh rồi,
muốn thông qua trận đấu gia tăng hiệu quả e là không nhiều khả năng.
Nhưng quá trình chiến đấu sẽ ở một mức độ nào đó giúp nâng cao kĩ thuật
và khí thế chiến đấu. Hơn nữa tiểu đội Sinh Tiếu của chúng ta sẽ có được rất nhiều thu hoạch trong quá trình chiến đấu này. Các người phải nhớ
rằng chúng ta đến đây chiến đấu không phải thực sự để hủy diệt Cửu Lê
tộc, đó không phải sứ mệnh của chúng ta. Vì thế trong các trận đấu tiếp
theo nhiệm vụ của các đội trưởng trong các tiểu đội chiến đấu sẽ càng
thêm nặng nề. Bởi vì những người đó phải chịu trách nhiệm bảo vệ các
thành viên trong tiểu đội. Giữ chức đội trưởng này chủ yếu là các thanh
niên của tứ đại gia tộc. Lần tập huấn này đã có nhiều thay đổi. Vì dù
sao Thủ Hộ Thần của Sinh Tiếu chúng ta thực lực vẫn còn yếu mỏng, vì thế phải không ngừng gia tăng. Muốn những người thanh niên này trở thành
người của chúng ta thì trước tiên chúng ta phải bỏ công sức. Ta hy vọng
các người có thể coi những thành viên trong tiểu đội như người thân của
mình. Chỉ có dùng tâm đối đãi người thì mới có thể giành được sự chân
thành của họ. Nhiều người ở đây tuổi còn lớn hơn ta, nên ta nghĩ đạo lý
này ta không cần nói nhiều nữa. Còn nữa, trong quá trình chiến đấu, các
người đừng mong giết được nhiều kẻ địch mà phải cố gắng không gây thương vong cho ai. Bị thương thì không nói, nhưng nhất định không được gây
thương nặng và đặc biệt là không được lấy tính mạng họ. Những người
thanh niên này khó khăn lắm mới trở nên mạnh mẽ đến vậy, mỗi người họ
đều là bảo bối của chúng ta. Sau này khi trở lại thời đại của chúng ta,
vẫn còn phải dựa vào họ để nâng cao sức mạnh của chúng ta.
Như Nguyệt nhìn Tề Nhạc nói:
- Tề Nhạc, có chàng thống lãnh điều phối, có lẽ không có gì để chúng ta cần phải chú ý nhiều đâu.
Tề Nhạc mỉm cười nói:
- Cũng chính vì ta sắp phải đi rồi nên mới nhắc nhở để các người chú ý hơn thôi.
Như Nguyệt kinh ngạc trong lòng:
- Gì chứ? Chàng sắp đi sao? Chúng ta đã cảm nhận được nguy hiểm của thời
đại này, một mình chàng rời đi chúng ta sao yên tâm được? Chàng muốn đi
đâu?
Tề Nhạc cười ha ha nói:
- Đi một nơi nhất đinh các
người không phải lo lắng. Ta phải trở lại thời đại của chúng ta một
chuyến, hơn nữa còn phải đi một thời gian.
Vừa nói, ánh mắt Tề Nhạc lại chuyển sang Xương Kiệt nói:
- Lúc đầu ta đã đồng ý với ngươi sẽ đưa Tiểu Lâu cô nương đến thời đại
này ngắm cảnh. Ngươi có lẽ cũng được chiêm ngắm phong cảnh ở thời đại
Viễn Cổ Cự Thú đẹp đến thế nào rồi nào rồi. Ta nghĩ, nơi này rất thích
hợp với những người thích cảm giác tự nhiên như cô ấy. Hiện giờ nơi này
của ta đã ổn định rồi, tập huấn thời kỳ đầu cũng đã kết thúc, đã đến lúc nên đón cô ấy đến rồi. Mấy ngày trước đây quả là ta có chút bị thù hận
làm lu mờ, có thể là do có được lượng lớn năng lượng tự nhiên ở thời đại này nên tâm trạng của ta giờ đã trở bình ổn trở lại rồi. Đương nhiên,
trước khi thù hận được giải quyết thì nó vẫn tồn tại. Nhưng ta bảo đảm
với các người ta tuyệt đối không tiếp tục chìm đắm trong thù hận. Tập
đoàn kỳ lân đã gần như đi vào hoạt động rồi. Lần này ta đi cũng là để
mang số hoa quả lấy được ở đây về đó. Chuẩn bị chính thức tiêu thụ. Số
hoa quả nguyên sinh độc nhất vô nhị này nhất định sẽ có được thành công ở thời đại của chúng ta. Muốn thật sự đánh bại kẻ thù thì không chỉ là
những chiến tích ở trên chiến trường mà còn phải ở các phương diện khác
nữa. Tập đoàn kỳ lân này ta nhất định sẽ làm tốt. Như Nguyệt, ta vẫn còn nợ nàng hai tỷ nữa. Không vận hành được đám kỳ lân này, cho dù nàng
không để ý, nhưng ca ca nàng nhất định sẽ không tha cho ta.
Nghe
Tề Nhạc nói như vậy, Như Nguyệt lập tức nhẹ nhõm trở lại. Nhưng, từ ánh
mắt của cô có thể thấy rất rõ ràng, cô không nỡ rời xa Tề Nhạc!
Tề Nhạc nghiêm mặt nói:
-Sau khi tôi đi, chuyện ở đây do mọi người thương lượng quyết định. Anh
Quản Bình có trình độ học vấn cao nhất, Như Nguyệt kinh nghiệm ở mọi
phương diện tương đối phong phú, chủ yếu dựa vào mọi người. Một khi mọi
người chia nhau ra, quyết định sau cùng cũng do hai người. Chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần chúng ta là một thể, bất kể lúc nào, nhất định phải
chú ý tới sự an toàn của mọi người trước nhất.