Ba tên Tề Nhạc có được năng lượng khổng lồ nhưng vẫn không
khỏi chịu chung số phận với tên Hoàng Đế, trong nháy mắt, Tề
Nhạc tuy rằng cũng bị Ngân Long tráo bao phủ, nhưng là Ngân Long
tráo cũng đồng thời bao phủ lấy ba tên “bản sao Tề Nhạc” kia,
cố gắng hóa giải Thiên Ky Bách Biến Toàn Ki Giới Pháp do ba tên bản sao Tề Nhạc kia hợp nhất công kích.
Đương nhiên,
điều này cũng là vì Hiên Viên kiếm kia không phải là thực thể
tồn tại, Thiên Ky Bách Biến Toàn Ki Giới Pháp cũng là trong
tình trạng năng lượng được phục chế lại, cho nên Tề Nhạc mới
thành công. Nhờ sự hạn chế của Ngân Long tráo, đặc tính tuyệt
đối miễn dịch của năng lượng công kích hoàn toàn được phát
huy.
Lúc trước, khi lấy được năng lực công kích này,
Tề Nhạc cũng không để ý quá nhiều, dù sao năng lực trong thân
thể hắn cũng chẳng mạnh hơn cự thú viễn cổ là bao. Cho nên
năng lực Ngân Long tráo này đối với hắn mà nói cũng chỉ là
thứ thừa thãi mà thôi, nhưng cho tới khi hắn đối diện với di
tích do Thiên thần lưu lại, Ngân Long tráo lại phát huy được tác dụng kỳ diệu, cực kỳ thiết yếu, hai lần liền giúp hắn vượt
qua cửa ải khó khăn. Dù sao, di tích thiên thần lưu lại cũng
chỉ là dưới dạng năng lượng mà thôi!
- Ngân Long tráo, ta yêu ngươi!
Vỗ tay một cái, Tề Nhạc bật từ dưới đất nhảy lên thật cao,
cảm giác hưng phấn tràn ngập trong từng tế bào trong thân thể
hắn. Hắn biết rõ, cuối cùng thì bản thân hắn cũng có thể
trở về nhà.
Kính Trung Tiên cho tới giờ vẫn không thể tin được sự thật trước mắt, nhưng Hiên Viên hồn lại rất đắc ý, dáng vẻ cười xấu xa của hắn cũng giống kiểu cười của Tề
Nhạc tới mấy phần.
Kính Trung Tiên dù sao cũng đã
sống bao nhiêu năm, sau khi giật mình trong phút chốc, cuối cùng
hắn cùng khôi phục vẻ bình thường:
- Thôi đi, thôi đi,
điều này có lẽ đúng thật là thiên ý. Đã là thiên ý, tôi còn
có cách nào để chống lại thiên ý chứ.
Vung tay lên,
toàn bộ Côn Lôn kính trên Ly Chu thụ hoàn toàn biến mất, nhìn
Hiên Viên hồn bên cạnh, hậm hực nói:
- Hay cho ngươi,
Hiên Viên, biết rõ tên tiểu tử này có năng lực đặc thù, rõ
ràng lại không cảnh báo cho ta biết, chẳng lẽ ngươi đã quên mục đích chúng ta lưu lại thế giới này hay sao? Lại để cho một tên nhân loại đồng thời đạt được hai thần khí, tuyệt đối là làm
mất cân đối, coi chừng bị thiên khiển.
Hiên Viên hồn hừ một tiếng, nói:
- Không nói cho ngươi thì sao chứ? Ngươi cắn ta hay sao?
- Ngươi… hừ, ta nhận ta thua, nhưng mà ngươi cũng đừng vui mừng
quá sớm. Nếu trên trời phát hiện thế giới này xuất hiện
trạng thái không cân bằng, nhất định ngươi sẽ sống “vui” ra trò
đấy.
Hiên Viên hồn hừ lạnh một tiếng, nói:
- Ta sợ hay sao? Ngươi đừng có quên, sau khi chúng ta được sáng
tạo ra, có một số việc ngay cả thiên thần cũng không có cách
nào khống chế được rồi. Cho dù là Đông Hoàng Chung cũng không
có cách nào tạo thành uy hiếp đối với chúng ta. Ta có cái gì mà phải sợ, coi như là thiên thần đích thân tới đây, cũng chưa
chắc có thể làm gì ta.
- Hiện tại ta đã nhận chủ
rồi, đương nhiên phải trợ giúp chủ nhân của ta. Huống chi, đạt
được hai thần khi coi như là phá hỏng cân bằng hay sao? Thần khí có tất cả mười món, cùng lắm thì thượng thiên cũng sắp xếp
một tên khác cũng đạt được hai thần khí không được sao.
Nghe Hiên Viên hồn nói xong, làm cho Kính Trung Tiên giận tới mức nghẹn lời, thở dài thật sâu một tiếng, nói:
- Được rồi, thiên ý, đều là thiên ý mà!
Hiên Viên hồn cười hắc hắc, nói:
- Cái này có được coi là thông minh mà tự hại mình không? Vốn là ngươi không thể nào bị chọn trúng, đáng tiếc, ngươi tự cho
là thông minh, muốn để cho Tề Nhạc càng chắc chắn rằng Côn Lôn
kính ở trên Ly Chu thụ mới thêm khảo nghiệm này vào. Nhưng mà,
ai biết rằng lại bị kéo vào trong, nếu chỉ một mình Tề Nhạc, người thắng sẽ là chính ngươi, nhưng đáng tiếc, bọn hắn lại
có bốn người, ngay sau khi ngươi làm cho tám mươi mặt Côn Lôn
kính biến mất, bọn hắn sẽ phát hiện ra vấn đề, cho nên, đúng
là ngươi thua.
Tề Nhạc không phải là kẻ ngốc, nghe
được đoạn đối thoại của Hiên Viên hồn cùng Kính Trung Tiên, hắn đã nhận ra được mánh khóe trong đó:
- Cái gì? Toàn bộ Côn Lôn kính bên trên kia toàn là giả hay sao?
Sắc mặt Kính Trung Tiên có chút khó coi, nhưng không nói gì,
Hiên Viên hồn lại khinh thường hừ một tiếng, nói:
-
Ngươi cho rằng thần khí dễ dàng chiếm được vậy sao? Nếu như
không phải vì nghịch ngợm mà ta chọn ngươi, ngươi cũng không thể
trở thành chủ nhân của ta. Còn ở bên trong Côn Lôn thần huyễn
toàn bộ đều là khảo nghiệm hư ảo. Tên “kính” này căn bản cũng không nói mấy câu có thể tin tưởng được, điều khó khăn thật
sự chính là cửa ải cuối cùng này. Dựa theo tư duy theo quán
tính của loài người, nhất định sẽ cho rằng Côn Lôn kính ngay
tại trên cây Ly Chu thụ, nhưng mà Côn Lôn kính thật sự đã xuất
hiện trước mặt ngươi từ lâu.
Ánh mắt Tề Nhạc nhìn sang Kính Trung Tiên, giận giữ nói:
- Hèn hạ, đây thật sự là quá hèn hạ, hay cho ngươi một tên Kính Trung Tiên mà!
Kính Trung Tiên ngạo nghễ nói:
- Đây là thượng thiên an bài, có liên quan gì tới ta chứ, ta
chẳng qua là đang thi hành ý chỉ của thượng thiên mà thôi. Ngươi nếu không phục, tức giận, hoàn toàn có thể rời khỏi nơi này.
Tề Nhạc biến sắc, đổi sang vẻ mặt tươi cười nói:
- Sao lại như vậy, ta thắng rồi, đương nhiên phải mời lão nhân
gia ngài rời núi rồi. Đã có người, tôi mới có thể có được
năng lực trở lại thế giới vốn dĩ của tôi chứ! Lão huynh Kính
Trung Tiên, sau này đành buộc ngài phải đi theo tôi rồi. Hắc
hắc!
Kính Trung Tiên không giống với Hiên Viên hồn. Hiên Viên hồn là tên hiếu động nhất trong số hồn phách của thập
đại thần khí, đây cũng là nguyên nhân vì sao Tề Nhạc không
chính thức thông qua khảo nghiệm mà vẫn lựa chọn Tề Nhạc là
chủ nhân.
Nhưng Kính Trung Tiên lại khác biệt, hắn là
tên trầm tĩnh nhất trong số mười tên, cho nên, muốn thông qua
khảo nghiệm của Côn Lôn thần huyễn thật ra mà nói chỉ sợ còn
khó hơn so với khảo nghiệm của Hiên Viên Kiếm. Bởi vì thật sự
trong lòng Kính Trung Tiên không muốn rời khỏi Côn Lôn ảo cảnh.
Nhưng mà, Tề Nhạc may mắn tới như thế, hắn cũng chẳng còn có
cách nào.
Hiên Viên hồn cười hắc hắc, nói:
- Kính tử, đừng buồn bực nữa, chẳng lẽ không không nghĩ tới thăm
thú một thời đại khác hay sao? Chỉ sợ chính bản thân ngươi
cũng đã quên mất bao nhiêu năm chưa đi tới thời đại khác rồi
nha. Tốt thôi, biến trở lại dáng vẻ của ngươi đi, bộ dạng già
nua này của ngươi thật sự làm cho người khác chán ghét.
Kính Trung Tiên hung hăng trợn mắt nhìn Hiên Viên Kiếm, âm thanh lạnh lùng nói:
- Hiên Viên, ngươi đợi đấy cho ta, một ngày nào đó ta sẽ trả thù.
Nói xong, thân hình hắn biến lên một cái, lập tức thay đổi
dáng vẻ, vốn là hình dáng già nua, trường bào màu xanh cũng
biến thành váy xanh dài, xuất hiện trước mặt Tề Nhạc, nhìn
thế nào cũng chính là một mỹ nữ chừng hai mươi tuổi, so với
người tuyệt sắc như Văn Đình thì nàng có chút không bằng, nhưng
đôi mắt thoải mái thâm thúy thì không có bất kỳ cô gái nào
sánh bằng.