Tại Hy Lạp, qua đủ con đường điều tra, Vũ Mâu biết rõ người có khả
năng khuyên nhủ được Tề Nhạc chỉ có một mình vị Trát Cách Lỗ đại sư này. Nhưng mà mắt thấy Tề Nhạc có hận ý sâu như thế với mình, nàng còn có
thể làm gì? Tề Nhạc nói, cừu hận thì không cách nào hóa giải, tất cả chỉ có thể thông qua vũ lực để giải quyết. Nếu như không phải mình gánh vác rất nhiều chuyện thì Vũ Mâu quả thực muốn chết trong tay của Tề Nhạc,
chỉ có như vậy lòng của nàng mới có thể giải thoát.
Lúc trước chòm sao Thiên Bình Tinh Tọa Thủ Hộ Giả Mephisto đã dự cảm được khi Tề
Nhạc phục sinh, Tề Nhạc sẽ là sơ hở duy nhất của Vũ Mâu, nhưng mà ngay
cả hắn cũng không biết, đối với Vũ Mâu, sơ hở này lại lớn như thế. Mãi
tới về sau khi Mephisto minh bạch thì hết thảy đều đã muộn.
- Cảm ơn ngài. Đại sư, ngài đã chỉ điểm cho tôi rất nhiều, tôi đi đây.
Lần sau lại đến Tây Tạng chính là ngày mười tháng một. Không biết khi đó còn có thể gặp lại ngài hay không.
Vừa nói dứt lời, Vũ Mâu chậm rãi quay người hướng bên ngoài đại điện đi đến.
Trát Cách Lỗ nhìn bóng lưng của nàng, hắn chắp tay trước ngực:
- A Di Đà Phật, hết thảy nhân quả đều có thiên định, thí chủ đi thong
thả. Ngày mười tháng một, đối với Tề Nhạc mà nói là thời gian rất đặc
thù. Đó là sinh nhật của hắn, hai mươi năm qua, đó là thời gian mà hắn
thống khổ nhất.
Nghe lời nói của Trát Cách Lỗ, Vũ Mâu không
khỏi chấn động toàn thân. Nàng tự nhiên biết rõ Tề Nhạc là cô nhi, đối
với cô nhi mà nói, sinh nhật không thể nghi ngờ là thời gian đau khổ
nhất. Không nói thêm gì nữa, Vũ Mâu giống như có lẽ đã nghĩ thông suốt
điều gì đó, nàng phiêu nhiên bay đi.
Nhìn bóng lưng Vũ Mâu rời đi, ánh mắt Trát Cách Lỗ mông lung lắc đầu:
- Cái này là nghiệt duyên sao? Lực lượng mà thượng thiên ban cho cũng
không nhất định là chuyện tốt, vốn phải là một đôi tình lữ ah! Không ngờ lại tạo thành tình cảnh này, hi vọng Tề Nhạc có thể vào thời khắc cuối
cùng nhận rõ điều gì. Nếu không chỉ sợ cái thế giới này thật sự không
còn sức mạnh để đối kháng nguy cơ. Trận chiến ở Everest hoặc là chính là chung kết hết thảy hoặc là bắt đầu. Vậy phải xem bọn hắn là lựa chọn
như thế nào thôi.
...
Thời gian trôi qua rất
nhanh, Tề Nhạc rời khỏi thời kỳ Viễn Cổ Cự Thú đã hơn một tháng. Như
Nguyệt đứng ở trên sườn núi, trông về phía bình nguyên xa rộng lớn. Từ
khi Tề Nhạc rời đi, quân đoàn Sinh Tiếu được mười hai vị Chiến Sĩ Sinh
Tiếu Thủ Hộ Thần dẫn đi, phối hợp cùng đại quân nhân loại xuất các chiến dịch lớn nhỏ hơn mười lần. Mỗi lần đều có thể lấy được chiến tích xa
xỉ, bức đại quân Tộc Cửu Lê liên tiếp bại lui. Nếu như không phải bởi vì lực phòng ngự của bản thân quân đội Tộc Cửu Lê rất mạnh, như vậy thì số lượng tổn thất của đám người đó sẽ không đơn giản chỉ là một phần ba
như thế.
Vũ khí hiện đại ứng dụng tại thời viễn cổ có lẽ sẽ
tạo nên uy lực vô cùng cường hãn, nhưng mà khi chiến đấu chính thức bắt
đầu. Mọi người đến từ hiện đại mới biết được, hết thảy cũng không phải
là đơn giản như vậy. Tộc Cửu Lê tại Thời kỳ Viễn Cổ Cự Thú có lực phòng
ngự vô cùng mạnh mẽ, ngay cả Đạn Xuyên Giáp cũng chỉ có thể tạo thành
tổn thương nhất định mà không thể trí mạng. Khó trách Tộc Cửu Lê bằng
vào năm vạn đại quân là có thể giết gần trăm vạn nhân loại tứ đại tộc mà không hề có sức hoàn thủ.
Bất quá, cũng may mắn những vũ khí hiện đại này xuất hiện, mới khiến cho Tộc Cửu Lê gia tăng thương vong,
lực phá hoại của vũ khí nóng vẫn vô cùng đáng sợ. Một súng không chết
không có nghĩa là cả chục cả trăm súng cùng bắn không chết. Trong quá
trình không ngừng chiến đấu, dựa vào phối hợp tác chiến của Sinh Tiếu
quân đoàn cùng vũ khí nóng bọn họ mang đến, khiến cho Tộc Cửu Lê rất khó có sức hoàn thủ, chỉ có thể không ngừng bại lui. Một khi cường giả Na
Lê trong bọn họ xuất hiện thì Như Nguyệt tự nhiên sẽ dẫn đầu Sinh Tiếu
quân đoàn nghênh đón. Mà Y Nhược cùng Huyền Vũ, Thanh Long hai vị thần
thú đã được Tề Nhạc thỉnh cầu làm giám quân trước khi đi, chỉ khi quân
đoàn Sinh Tiếu xuất hiện nguy cơ thì mới ra tay.
Trải qua hơn mười trận chiến tẩy lễ, tuy rằng tốc độ tăng lên không thể so với tập
huấn của tháng trước, nhưng mà hiện tại mỗi một thành viên Sinh Tiếu
quân đoàn đều kiên cường hơn trước kia rất nhiều. Giết chóc chính thức
của quân đoàn trong chiến đấu khiến cho bọn hắn đã lấy được vô số kinh
nghiệm quý báu trên chiến trường và năng lực thực chiến của chính mình.
Trong quá trình mọi người cố gắng, thực lực mỗi người đều đã có tiến bộ
nhảy vọt, mà điều này càng khiến cho toàn bộ quân đoàn Sinh Tiếu phối
hợp càng thêm chặt chẽ. Mười hai tiểu đội Sinh Tiếu, mỗi một tiểu đội
đều dùng đội trưởng làm hạch tâm đơn độc chiến đấu cùng đoàn thể, mà
toàn bộ mười hai tiểu đội lại là một đoàn thể chiến đấu lớn. Trên chiến
trường, bọn họ như những chiếc cối xay thịt khổng lồ, Chiến Sĩ Tộc Cửu
Lê bình thường có phòng ngự kiên cố ngay cả viên đạn đều rất khó xuyên
thấu trước mặt bọn họ căn bản không coi là cái gì.
Tuy rằng
chỉ có hơn một trăm người, nhưng mà, bất luận trong mắt Tộc Cửu Lê hay
là nhân loại Tứ đại tộc thì bọn họ đều là một chi Cương Thiết Hùng Sư đủ để cải biến toàn bộ cuộc chiến.
- Chị Như Nguyệt, chị lại nhớ anh ấy rồi phải không?
Thanh âm của Minh Minh vang lên sau lưng Như Nguyệt.
Như Nguyệt quay đầu lại, mỉm cười nhìn Minh Minh, Minh Minh lần này đi
vào thời kỳ Viễn Cổ Cự Thú cũng có được biến hóa rõ ràng. Vẻ hoạt bát
sáng sủa vẫn tồn tại, nhưng mà nét trẻ trung lại biến mất, nàng bây giờ
đã trở thành tướng lãnh trọng yếu trên chiến trường. Tiểu đội Sinh Tiếu
Kê của nàng có bài danh rất cao trong mười hai tiểu đội sinh tiếu.
- Minh Minh, lại muốn giễu cợt chị hả? Chẳng lẽ em cũng không nhớ anh ấy?
Như Nguyệt nhìn Minh Minh không khỏi bật cười nói.
Minh Minh buột miệng cười đáp:
- Đương nhiên là nhớ rồi, bất quá nhớ để làm gì chứ? Người đó đi chuyến này vui đến quên cả trời đất, không biết bao giờ mới trở lại.
Như Nguyệt đưa tay gõ nhẹ vào đầu Minh Minh, sủng nịnh nói:
- Nha đầu em đó. Anh ấy nhất định là có chuyện gì ngăn trở, nếu không
sớm đã trở lại rồi. Chúng ta gấp cũng vô dụng, không có Côn Lôn kính,
chúng ta ai cũng không thể quay về ah!
Như Nguyệt vừa muốn
nói cái gì nữa, đột nhiên tinh thần của nàng chấn động, ánh mắt hướng
phương xa sườn núi bên dưới nhìn lại. Không biết lúc nào, một mảnh màu xanh lá đã hướng phía các nàng chậm rãi bò tới. Đó không phải là màu
xanh lá của thiên nhiên tươi tốt, mà là màu xanh lá tràn đầy tĩnh mịch
lóe ra quang mang. Thân ảnh màu xanh lục tựa hồ không có giới hạn, nhất
là những thân ảnh cao lớn phía trước nhất càng làm cho người không khỏi
xuất hiện cảm giác sợ hãi. Tộc Cửu Lê đến rồi.
Minh Minh có chút giật mình nói:
- Tại sao có thể như vậy? Đám người đó tại sao lại đột nhiên công kích
chúng ta. Gần đây không phải vẫn là chúng ta chiếm cứ ưu thế sao? Đám
người đó công kích chính diện từ bình nguyên như vậy, không phải là chịu chết sao?