Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần

Chương 44: Chương 44: Thần thú Giải Trĩ (3)




Hải Như Nguyệt dừng lại lén nhìn biểu hiện của hắn rồi mới nói tiếp:

- Anh biết không? Kỳ Lân chúng ta chí ít cũng xuất hiện năm thời đại, là vì xung đột giữa đông, tây thủ hộ mà chết đi. Mặc dù chúng ta chiến đấu với tây phương vẫn chiếm cứ thượng phong, nhưng hi sinh cũng vô cùng lớn. Truyền thừa thủ hộ giả trong thần thoại Hy Lạp khác với anh, nhưng hắn vừa xuất hiện, sẽ có được thần lực cường đại, mà Kỳ Lân nếu như không có Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần bảo hộ và liên thủ lực lượng, căn bản không cách nào chống lại hắn. Dù sao, Kỳ Lân tu luyện quá khó khăn.

Tề Nhạc có chút thất vọng nói:

- Như Nguyệt tiểu thư, nếu như theo lời cô nói, bất luận tôi cố gắng như thế nào, cũng không có khả năng cường đại như cô rồi?

Hải Như Nguyệt có chút kinh ngạc nói:

- Không phải anh gọi tôi là Phách Vương Long sao?

Tề Nhạc liếc mắt nhìn cảnh vật bên dưới đang nhỏ lại, lúng túng nói:

- Cái này, cái này, tôi ở nhà cô, ăn cũng của cô, thế nào cũng nên khách khí một chút, không phải sao?

Hải Như Nguyệt kinh ngạc nhìn qua Tề Nhạc, hơi có chút đắc ý, nói:

- Chuyện gì cũng không phải tuyệt đối. Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần thời chúng ta, tính cả anh đã xuất hiện bốn người, mà anh và tôi, đều thuộc về Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần biến dị, giống như tôi, cường đại hơn cầm tinh Long khác một chút, anh lại chính là Hắc Kỳ Lân chưa từng xuất hiện bao giờ. Nói không chừng anh sẽ có được năng lực đặc thù, trong quá trình tu luyện có thể trở nên cường đại. Anh chỉ dùng hai ngày để giác tỉnh lực lượng chính là chứng minh tốt nhất, tuy còn rất yếu, nhưng ít ra là mở đầu không tệ. Đợi sau khi trở về tôi sẽ đem Thăng Lân Quyết dạy cho anh, anh có thể bắt đầu tu luyện.

Tề Nhạc thử thăm dò nói:

- Vậy có phải không cần tu luyện năng lực tự khôi phục không?

Hải Như Nguyệt nói:

- Tôi còn cho rằng anh không sợ đấy, thì ra anh cũng biết sợ.

Tề Nhạc mắt trợn trắng, nói:

- Tôi cũng không phải người thích SM, không đánh đương nhiên là tốt nhất.

Hải Như Nguyệt nói:

- Xem biểu hiện không tệ của anh hiện giờ, sau khi trở về sẽ cho anh tu luyện Thăng Lân Quyết a. Tôi vốn có rất nhiều chuyện cần xử lý, không rảnh chơi với anh. Nhưng mà, nếu như Thăng Lân Quyết anh không đạt được thành tựu gì, như vậy, anh phải luyện năng lực tự khôi phục. Nhìn kìa, chính là chỗ đó.

Vừa nói, đột nhiên Hải Như Nguyệt chỉ xuống phía dưới.

Tề Nhạc cố nén sợ hãi nhìn xuống, phía dưới là một dãy núi lớn phập phồng, núi nhìn cũng không cao, nhưng có mây mù lượn lờ, mang theo vài phần khí thế xuất trần.

Đột nhiên Hải Như Nguyệt thu liễm đôi cánh của mình, trong tiếng kinh hô của Tề Nhạc, hai người như thiên thạch rơi xuống phía dưới, từ độ cao mấy ngàn mét đột nhiên hạ xuống, lập tức sinh ra cảm giác mất trọng lực nghiêm trọng, Tề Nhạc kinh hô, hai tay ôm lấy Hải Như Nguyệt, có lẽ hắn thật sự có thiên phú làm sắc lang, tay của hắn vừa vặn đặt lên lông lân cứng rắn ở bộ ngực Hải Như Nguyệt. Tề Nhạc có cảm giác mình đang bắt được một góc cạnh cứng rắn, thời điểm này hắn không có cảm giác gì cả, sợ tới mức nhắm chặt hai mắt.

Đột nhiên khí tức hai màu đen bạch xuất hiện trên người của Tề Nhạc, Hải Như Nguyệt cảm giác toàn thân như nhẹ đi, vân lực trong cơ thể đại thịnh, khí tức Kỳ Lân trên người Tề Nhạc tản ra ngoài giống như thuốc bổ vậy, nhanh chóng khôi phục vân lực tiêu hao khi xử dụng Bản Chúc Tương Dị Hóa của nàng. Nhìn thấy sắc mặt Tề Nhạc tái nhợt, Hải Như Nguyệt lắc đầu, đôi canh sau lưng từ từ mở ra, tốc độ hạ xuống giảm đi rất nhiều.

Tề Nhạc nhắm mắt lại không biết bao lâu, đột nhiên cảm thấy chân mình chấn động, lập tức hô to:

- Chết, chết.

- Chết cái đầu anh.

Hải Như Nguyệt một tay đặt lên vai của Tề Nhạc, bởi vì một tay của nàng lúc trước ôm lấy Tề Nhạc, tay còn lại dự phòng có địch nhân xuất kích, hạ xuống trong thời gian, mặc dù nàng có thể cho Tề Nhạc bắt lấy bộ ngực đẫy đà của mình, tuy có long lân ngăn cách, nhưng nhiệt độ từ tay Tề Nhạc vẫn truyền vào bộ vị mẫn cảm của nàng, mang tới cảm giác khó nói nên lời, đương nhiên, cảm giác này là hoàn toàn chán ghét.

Tề Nhạc mở to mắt, nhìn thấy mình đã xuất hiện trên mặt đất, hai chân mềm nhũn, lập tức ngồi xuống đất, thở sâu, cảm thán nói:

- Đây là lần đầu tiên tôi cảm giác mặt đất đẹp như vậy.

Hải Như Nguyệt trầm giọng nói:

- Chỉ sợ lần này có chút phiền toái, khí tức con này rất mạnh, anh phỉa cẩn thận một chút, không được nhúng tay vào.

Nói xong, nàng lại bay lên, chỉ có điều, lúc này là trượt xuống.

Tề Nhạc bình tĩnh, mới phát hiện mình đang ở một sườn núi nhỏ, mà Hải Như Nguyệt đang trượt xuống phía dưới, nhìn qua hướng Hải Như Nguyệt trượt xuống, Tề Nhạc phát hiện, trong một khe núi phía trước, có một cái động rộng ba mét đang tản ra sương mù nhàn nhạt, sương mù bay lên cao chừng ba bốn mét bị gió thổi tan.

Hải Như Nguyệt bay tới huyệt động kia, hai cánh sau lưng nàng mở ra, một đạo bạch sắc quang mang bao phủ, lẳng lặng lơ lửng đâu đó. Một tiếng long ngâm từ trong miệng Hải Như Nguyệt rống lên, mái tóc dài không gió tự bay, Tề Nhạc nghe được âm thanh này có cảm giác muốn ngất xỉu, lúc này hắn mới rõ, đây là một kỹ năng đặc thù của cầm tinh Long, long uy. Có tác dụng chấn nhiếp sinh vật nhỏ yếu hơn mình.

Sương mù màu xanh da trời dưới tiếng rống này phiêu tán trong gió, mặt đất chấn động rất nhỏ, khí tức khủng bố từ trong huyệt động hiện ra. Một tiếng rống to trầm thấp, mặt đất từ từ rung rẩy mạnh hơn, bóng đen lóe lên, một con quái thú trống rỗng xuất hiện trước huyệt động.

Quái thú mới vừa xuất hiện, trong nội tâmTề Nhạc xuất hiện một cảm giác kỳ dị, con quái thú này hắn nhìn vô cùng quen thuộc, toàn thân của nó có bộ lông ngâm đen, hai mắt sáng ngời hữu thần, thân thể lớn như trâu, trên trán có một cái sừng, lưng có hai cánh, đôi cánh mở ra nhưng không bay lên, nó cũng không có rống to lên, chỉ ngẩng đầu nhìn qua Hải Như Nguyệt trên không trung, trong mũi và miệng có khí tức màu xanh da trời hiện ra, đôi mắt sáng ngời như tự hỏi cái gì đó.

Nội tâm Tề Nhạc chấn động, đột nhiên hắn hiểu vì cái gì mình cảm thấy con quái thú này quen thuộc như thế, bởi vì con quái thú này và đồ án Kỳ Lân trên người của hắn có tám phần tương tự nhau, chỉ nhiều hơn một đôi cánh. Trời ạ! Chẳng lẽ Hải Như Nguyệt muốn giết Kỳ Lân sao?

- Như Nguyệt tiểu thư, có thể không giết nó hay không, dường như nó cũng giống như ta, là Hắc Kỳ Lân.

Có lẽ do quan hệ đồng khí liên chi, Tề Nhạc cao giọng nhắc nhở Hải Như Nguyệt.

Hải Như Nguyệt đúng là không có ý định động thủ, phiêu phù ở giữa không trung, trong mắt tràn ngập vẻ kinh ngạc.

- Không, nó không phải Kỳ Lân, đây là Giải Trĩ, sừng của Kỳ Lân có hình đinh ốc, mà sừng của Giải Trĩ lại có hào quang.

Tề Nhạc ngẩn người, nói:

- Giải Trĩ là cái gì? Chẳng lẽ cũng giống như cô, nó là Kỳ Lân biến dị à?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.