- Hiên Viên Bát Kiếm, uy lực của mỗi kiếm vô cùng cường đại, không phải
vạn bất đắc dĩ, tuyệt đối không được sử dụng, anh phải nhớ kỹ. Điều kiện sử dụng Hiên Viên Bát Kiếm là sau khi năng lượng của anh đạt tới yêu
cầu, anh có thể phát huy uy lực chính thức.
Vừa nói, hào
quang trong tay Hoàng Đế lóe lên, Tề Nhạc chỉ cảm thấy đại não thanh
tỉnh lại, dường như lại có thêm cái gì đó trong trí nhớ, giống như lúc
học kỹ năng Kỳ Lân vậy, Hiên Viên Bát Kiếm hoàn toàn dung nhập vào trí
nhớ của Tề Nhạc. Chỉ cần cẩn thận suy nghĩ sẽ xuất hiện.
Tề
Nhạc nhìn qua bộ dáng trịnh trọng và nghiêm túc của Hoàng Đế, cũng không dám nói thêm cái gì không cần Hiên Viên kiếm nữa, đối với Hoàng Đế hắn
vô cùng tôn kính.
- Lão sư, như thế nào? Vậy ngài là kiếm hồn của Hiên Viên kiếm, có thể cùng đi với con không! Ha ha.
Đột nhiên lúc này hắn nghĩ tới, nếu như mình có thể mang theo hồn phách Hoàng Đế trở về thời đại của mình, không biết Trát Cách Lỗ đại sư sẽ
giật mình biến thành bộ dạng gì a, chỉ nghĩ vừa ra khỏi cửa lại mang về
tổ tiên của nhân loại, nghĩ lại đã thấy thành công rồi.
Hoàng Đế lắc đầu, nói:
- Không, ta là kiếm hồn thủ hộ Hiên Viên kiếm. Anh bây giờ đã trở thành chủ nhân của ta, anh không cần ở cùng một chỗ với tôi đâu. Bản thân
Hiên Viên kiếm có Hiên Viên hồn, anh nên ở chung thật tốt với nó, khi đó anh sẽ được lợi. Mà về phần tôi. Ta còn phải ở lại thủ hộ mộ Hiên Viên, tiếp tục thủ hộ nơi này, chờ đợi Hiên Viên kiếm quay về lần nữa.
Tề Nhạc cau mày nói:
- Nói như vậy, lão sư nhất định ở lại nơi này sao?
Ánh mắt Hoàng Đế nhìn qua Tề Nhạc, lúc này, mộ Hiên Viên đã có biến hóa nghiêng trời lệch đất, tất cả vốn biến mất. Nhưng hiện giờ lại giống
như bên ngoài, núi cao sông lớn, các loại thực vật. Cộng thêm mặt trời
mặt trăng và ngôi sao, nhìn tất cả đều chân thật, mỉm cười, Hoàng Đế
nói:
- Ở đây có gì không tốt chứ? Lúc trước đã lựa chọn thì
ta không có quyền hối hận đâu. Nên nắm giữ tốt cách sử dụng Hiên Viên
kiếm a. Đó chính là báo đáp tốt nhất của anh với ta rồi. Anh đi đi, mộ
Hiên Viên cũng sẽ tự phong bế lại, ngoại nhân sẽ không cách nào tìm được cửa vào đâu.
Tề Nhạc vội la lên:
- Nếu là như vậy con cũng không thể về sao?
Hoàng Đế liếc hắn một cái, nói:
- Anh là chủ nhân của Hiên Viên kiếm, đương nhiên có thể. Chỉ cần anh muốn thì Hiên Viên kiếm sẽ nói cho anh đường trở về.
Nghe Hoàng Đế nói như vậy, Tề Nhạc lập tức cười nói:
- Như vậy là tốt rồi, chỉ cần con trở về gặp ngài thì không sao cả. Bất luận là có tìm được Côn Lôn kính hay không, con cũng thường xuyên quay
về gặp ngài.
Hoàng Đế nhìn Tề Nhạc, bình tĩnh nói:
- Tốt! Giờ anh nên rời khỏi nơi này, ta nghĩ mộ Hiên Viên biến hóa thế
này chắc bạn của anh cũng cảm giác được, nếu anh còn không ra ngoài, chỉ sợ bọn họ sẽ xông vào đây đấy. Đến lúc đó nếu bị thương tổn thì không
tốt.
Tề Nhạc gật gật đầu, lưu luyến không nỡ rời khỏi Hoàng Đế, nói:
- Lão sư! Con nên rời khỏi từ đâu đây?
Lúc này, cánh cửa màu vàng biến mất không thấy gì nữa.
Hai tay Hoàng Đế hợp lại trước người, phân ra hai phần, một cánh cửa màu vàng xuất hiện trước mặt Tề Nhạc, nói:
- Tề Nhạc, ta biết rõ anh muốn quay về thời đại của mình. Anh phải nhớ
kỹ, Côn Lôn kính là một kiện thần khí phi thường khó có được. Mà thôi tu vi của anh bây giờ là không thể nào tùy tiện trở lại thời đại của anh,
may mắn anh từ thời đại đó tới đây, bản thân đã có được nhãn hiệu của
thời đại đó, cho nên sau khi anh đạt được Côn Lôn kính sẽ quay về thế
giới của anh. Nhất định phải dùng Côn Lôn kính phát động Thất Khước Chi
Trận mới có thể thành công.
- Thất Khước Chi Trận? Đó là cái gì?
Tề Nhạc kinh ngạc nhìn qua Hoàng Đế.
Hoàng Đế nói:
- Thất Khước Chi Trận là đệ nhất thần trận. Cho dù là thiên thần cũng
vạn phần kiêng kỵ với nó. Mà trận pháp Thất Khước Chi Trận ở tại thời
đại này, nó được điêu khắc ở mặt sau Côn Lôn kính. Cho nên sau khi đạt
được Côn Lôn kính, anh nhất định học được Thất Khước Chi Trận, nhớ lấy,
nhớ lấy. Đồng thời, cũng vì nguyên nhân có Thất Khước Chi Trận, tuy Côn
Lôn kính bài danh thứ chín trong thập đại thần khí, nhưng đồng thời cũng là một trong những món khó có được nhất, độ khó chỉ sợ còn cao hơn Hiên Viên kiếm. Phải xem vận khí của anh rồi.
Tề Nhạc gật gật đầu, nói:
- Con biết rõ, sư phụ. Con phải đi rồi.
Hoàng Đế gật gật đầu, nói:
- Đi thôi, cuối cùng ta có thể nói cho anh biết, theo như truyền
thuyết, Thất Khước Chi Trận: dùng Phục Hy cầm làm hạch tâm, có thể thao
túng nhân tâm; dùng Thần Nông đỉnh làm hạch tâm, có thể luyện hóa tiên
dược; dùng Không Động Ấn làm hạch tâm, có thể không già không chết; dùng Côn Lôn kính làm hạch tâm, có thể xuyên việt thời gian; dùng Nữ Oa
Thạch làm hạch tâm, có thể trọng sinh kết giới; mà dùng Hiên Viên kiếm
làm hạch tâm, có thể hình thành tru thần đại trận.
- Ta biết
rõ chỉ có bao nhiêu đây. Nhưng mà, anh ngàn vạn lần không nên nếm thử
hình thành tru tiên trận, trừ phi anh có thể chính thức sử dụng uy lực
của Hiên Viên kiếm. Nếu không có thực lực nhất định không được nếm thử,
bằng không anh sẽ hình thần câu diệt.
Tề Nhạc nói:
- Sư phụ, con đi đây.
- Đi thôi.
Hoàng Đế bình tĩnh nhìn qua Tề Nhạc, từ trên mặt của hắn không nhìn ra tình cảm chấn động nào.
Tề Nhạc nhìn qua Hoàng Đế, nói:
- Con đi thật đấy!
- Còn nói nhảm nhiều như vậy.
Hoàng Đế tức giận đá một cước đầu mông của Tề Nhạc, đạp hắn vào trong cánh cửa.
- Ah! Sư phụ, chính ngài bảo trọng, con sẽ trở về...
Âm thanh càng ngày càng nhỏ, rốt cuộc thân thể Tề Nhạc biến mất.
Nhìn thấy cánh cửa màu vàng từ từ nhỏ lại, hào quang bình tĩnh trong mắt Hoàng Đế xuất hiện một tia chấn động.
- Đi, đi, ta vẫn là một mình. Nơi này chính là thế giới của ta.
Quang ảnh lóe lên, Tề Nhạc còn chưa thấy rõ cảnh vật chung quanh, đã rõ ràng cảm giác được áp lực thật lớn ập vào mặt, áp lực khổng lồ làm vân
lực của hắn sinh ra phản ứng tự nhiên, một cổ lam sắc quang mang hiện ra chung quanh thân thể bảo vệ hắn vào bên trong. Đây là tác dụng của thủy vân lực, và đây cũng là phát hiện mới của hắn, mình đã xuất hiện trên
Thanh Giang, chung quanh là nước sông thanh tịnh.
- Tề Nhạc.
Một tiếng gọi vui sướng vang lên trong đầu Tề Nhạc. Thông qua tinh thần lực dò xét, Tề Nhạc đang ở trong nước, chỉ thấy Huyền Vũ Long Giang
lưng mang Y Nhược, Tuyết Nữ cùng Văn Đình ba người, bọn họ ở cách hắn
vài chục thước, may mắn nước sông thanh tịnh, nếu không cũng chẳng cách
nào nhìn thấy.
Long Giang bơi trong nước có tốc độ đỉnh cấp,
thời điểm Tề Nhạc nhìn thấy thì hắn đã cách đó không xa. Tề Nhạc chỉ chỉ lên phía trên, ý bảo đi lên rồi nói sau. Long Giang tỏa ra hoàng sắc
quang mang, một cổ hấp lực kéo Tề Nhạc qua, tiến vào phạm vi bảo hộ của
hắn. Ngay sau đó bốn chi tráng kiện rẽ nước bởi thẳng lên mặt nước.