Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần

Chương 627: Chương 627: Thất Khước chi Trận cùng sự trở về của Vương giả. (4)






Như Nguyệt lạnh lùng nhìn Tề Nhạc, cố nén kích động trong lòng:

- Tôi gầy hay không thì có liên quan gì tới anh chứ? Tề tiên sinh, thực xin lỗi anh, tôi phải đi tham gia gặp mặt, tiểu Ất, chúng ta đi.

Nói xong, cô liền đi ra ngoài, theo sau đó ánh mắt xẹt qua Tuyết Nữ cùng Văn Đình, nhưng cũng không hề dừng lại.

Yến Tiểu Ất nhìn Tề Nhạc:

- Ầy, lão đại… anh xem…

Tề Nhạc tức giận trừng mắt Yến Tiểu Ất một cái:

- Nhìn cái gì chứ? Cậu đàng hoàng ở lại chỗ này cho tôi.

Ánh mắt đảo qua hết thảy mọi người xung quanh:

- Thực xin lỗi mọi người, tôi biết nửa năm qua tôi làm mọi người lo lắng, toàn bộ đều là lỗi của tôi. Chờ tôi trở lại nhất định sẽ giải thích cho mọi người hiểu. Tất cả mọi người đừng đi, chờ tôi.

Minh Minh chậm rãi gật đầu, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn Tề Nhạc, dùng sức đập một cái lên bả vai hắn:

- Mau đi đi, những ngày này chị Như Nguyệt kìm nén hơn bọn em rất nhiều, nếu anh không động viên được chị ấy, cũng đừng có về nữa.

Tề Nhạc nâng khuôn mặt Minh Minh lên, nhanh chóng hôn một cái trên môi cô, lập tức nghe thấy tiếng huýt sáo bén nhọn của Hồ Quang cùng Dịch An.

- Ở đây chờ anh trở về.

Vừa nói xong, Tề Nhạc đã lách mình ra, trong nháy mắt đã biến mất ngoài cửa trong bóng đêm mờ mịt.

Văn Đình kéo Tuyết Nữ đi vào trong đại sảnh, bước tới trước người Minh Minh, nhìn khuôn mặt đỏ ửng của cô, nói:

- Đừng giận anh ấy, nửa năm này trôi qua, anh ấy đã trải qua vô số kiếp nạn, mới có thể còn sống trở về, nếu như các người biết hết mọi chuyện chúng tôi đã trải qua, nhất định là sẽ tha thứ cho anh ấy.

Minh Minh gật đầu, bắt đầu từ thời khắc nhìn thấy Tề Nhạc đó, trong lòng cô toàn bộ ai oán đã hoàn toàn biến mất, không biết là vì cái gì, cô căn bản lại không thể nảy sinh bất kỳ cảm giác oán giận gì với tên du côn vô lại đó.

Âm thanh mềm nhũn của Tử Đông vang lên:

- Vậy còn chờ gì nữa, tiểu thư Văn Đình, mau mang toàn bộ mọi chuyện sau khi các người mất tích nói cho chúng tôi biết đi. Chờ đợi thật sự là một chuyện quá đau khổ rồi. Nhưng mà, trước đó, tôi rất muốn biết cô gái tao nhã như tiên, không dính bụi trần này là ai.

Phản ứng của Yến Tiểu Ất không hề chậm hơn Tử Đông, nhìn thấy Tuyết Nữ bên người Văn Đình, ánh mắt cũng sáng lên:

- Đúng thế, chị dâu Văn Đình, trước hết hãy giới thiệu cho chúng tôi biết vị mỹ nữ kia là ai đi, còn có kẻ nào đó thì không cần để ý tới đâu.

- Anh nói ai là kẻ nào đó?

Tử Đông giận nói.

Yến Tiểu Ất cười hắc hắc nói:

- Ai giật mình thì chính là nói kẻ đó.

Tuyết Nữ nhìn Tử Đông, lại nhìn sang Yến Tiểu Ất, tò mò hỏi Văn Đình:

- Mẹ, sao họ lại nói thế ạ?

Tuyết Nữ vừa gọi tiếng mẹ, nhất thời mọi người liền cười không thôi, trợn mắt nhìn hai người, Văn Đình liền cố nén ý cười:

- Ý là giả vờ còn nai tơ đó.

Yến Tiểu Ất hơi cà lăm nói:

- Chị dâu, không thể nào, cái này…. Vừa mới trải qua có nửa năm thôi, chị với lão đại lại có được con gái lớn như thế sao? Điều này, có phải là quá nhanh hay không? Hoặc là nói, chẳng lẽ vốn dĩ chị có chồng rồi hay sao?

Tuyết Nữ nghi hoặc nhìn Yến Tiểu Ất, nói:

- Người… người là bạn của cha sao? Thế con có phải gọi người là chú hay không?

- Ầy…

Như Nguyệt mở cánh cửa xe thể thao Lamborghini, cô liền nhanh chóng nhảy lên chiếc xe thể thao của mình, vừa ra khỏi cánh cửa biệt thự, lái xe khỏi Long Vực nhanh như gió bay chớp giật, chạy như bay trên đường cao tốc.

Nước mắt làm cho cảnh vật trước mắt trở nên mơ hồ, nhưng cô cũng không cần lau đi, suýt nữa đâm vào hòm thư, tốc độ xe không ngừng tăng lên, bay vọt đi trên đường cao tốc.

Anh ấy đã trở về, đúng, anh ấy đã về! Tề Nhạc, thằng khốn nhà anh, anh còn biết trở về hay sao?

Tay đang run rẩy, nước mắt chảy thành một đường vòng cung trên khuôn mặt, cho tới nay, Như Nguyệt luôn là cô gái kiên cường, nhưng mà, đằng sau sự kiên cường của cô chính là sự đau khổ và tịch mịch. Cho tới khi Tề Nhạc xuất hiện, người đàn ông đầu tiên đi vào trong lòng cô!

Nửa năm mất tích, mỗi một ngày, một tối, cô luôn phải một mình chịu đựng sự bất an, cõi lòng tan nát đau buồn. Một trăm tám mươi ngày đêm chờ đợi, cuối cùng đã chờ tới khi anh ấy trở về, nhưng giờ này khắc này, trong lòng Như Nguyệt càng thêm đau đớn, ngay chính cô cũng không biết là vì sao.

Phía trước, ngọn đèn càng ngày càng sáng, cho tới khi Như Nguyệt phát hiện ra ngọn đèn này, cô mới phát hiện mình đã lái ra khỏi đường cao tốc, ngọn đèn kia chính là trạm thu phí.

Mà cho tới khi cô phản ứng ra, mới giật mình phát hiện, xe Lamborghini đang chạy với tốc độ ba trăm km một giờ.

Không biết vì sao, Hải Như Nguyệt không muốn nhấc chân khỏi chân ga, nhưng lý trí vẫn chiến thắng, khống chế được tình cảm của cô. Tiếng phanh xe chói tai vang lên, xe thể thao Lamborghini đồng thời dừng lại cả bốn bánh, bởi vì dừng lại quá đột ngột, khói bốc lên theo vết phanh trên mặt đường.

Đột nhiên, trước mắt cô chìm vào một mảnh đen tối, toàn bộ đều không thể nhìn thấy, không thấy trạm thu phí, cũng hoàn toàn không thấy những ngọn đèn trên đường cao tốc, mà ngay cả đèn xe của chính xe cô cũng không thấy, giống như bị cắn nuốt toàn bộ ánh sáng.

Cô ngồi ở vị trí lái xe, miễn cưỡng bình tĩnh lại, dùng vân lực vận chuyển để dò xét tình hình xung quanh. Với tư cách là người chỉ đứng sau Tề Nhạc trong số Chiến Sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, đối mặt tình huống đột nhiên phát sinh, phản ứng của cô vẫn nhanh lắm. Cô kinh ngạc phát hiện, dùng vân lực dò xét mà cũng giống như ném đá xuống biển, không hề có một tiếng động nào. Trong lòng cô không ngừng hồi hộp đề phòng.

Đúng vào lúc này, màn đen tối trước mắt đột nhiên sáng lên, xuyên qua cửa kính xe, Như Nguyệt thấy rõ ràng một hình lửa đỏ đột nhiên phiêu du ở giữa không trung, hình vẽ bằng đám lửa đó cao tới ba tầng lầu, ngọn lửa nóng bỏng không ngừng thiêu đốt, mỗi một lần chấn động đều tỏa ra năng lượng khí tức. Mà đó dĩ nhiên lại tràn ngập ý nghĩ - tin tức yêu thương làm cho sự cảnh giác trong lòng Như Nguyệt dần dần tiêu tan, ánh mắt cô trở nên mông lung hơn.

Một bóng người màu đen chậm rãi bước ra khỏi ngọn lửa, giữ vững tốc độ ổn định, trên mặt không còn có nụ cười xấu xa, trong miệng ngậm một bông hoa hồng, từng bước trấn định đi ra khỏi ngọn lửa. Nhưng là ánh mắt của hắn lại xuyên thấu mọi tầng cách trở, xuyên thẳng vào trong đáy lòng Như Nguyệt.

Cánh cửa xe Lamborghini chậm rãi mở ra, Tề Nhạc không biết đã đổi một bộ quần áo chính thống từ khi nào, bước khỏi đám lửa hình trái tim đi tới:

- Honey, anh có thể lên xe không?

Tiếng nói trầm thấp làm cho ánh mắt Như Nguyệt bắt đầu mất phương hướng, cánh tay của anh ấy đã hồi phục, trên người cũng không lộ ra bất kỳ khí tức năng lượng nào, nhưng là đôi mắt thâm thúy kia lại giống như tràn đầy ma lực, làm cho bản thân nàng không thể nói ra dù chỉ là nửa câu cự tuyệt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.