Nhìn thấy Hắc Ám Chủ Tịch Quốc Hội đột nhiên dừng quyết định lại
mà đi nghe theo trò cá cược của mình, hắn biết rằng bản thân
mình đã đoán đúng, rõ ràng không chỉ Lãnh Nhi hay là Đế Tâm
Tuyết Liên Vương đều có tác dụng rất lớn đối với Hội Nghị
Hắc Ám, điều này làm cho bản thân mình có nhiều thứ để đàm
phán hơn.
- Rất đơn giản, Hắc Ám Chủ Tịch Quốc Hội các
hạ, ta chắc rằng ngươi không muốn thấy Đế Tâm Tuyết Liên Vương
bị hủy hoại trong tay ta, ta đã có bản lĩnh mang tới đây thì
ngươi cũng nên nghĩ tới việc trước khi các ngươi tiêu diệt ta ta
hoàn toàn có thể giết chết Đế Tâm Tuyết Liên Vương và Lãnh
Nhi. Lúc đó, cho dù các ngươi có giết được ta thì cũng coi như
các ngươi đã gây ra tổn thất lớn.
Hắc Ám Chủ Tịch Quốc Hội lạnh lùng nhìn Tề Nhạc xong chậm rãi gật đầu nói:
- Không tệ, ta tin ngươi có năng lực đó.
Thực ra trong lòng gã đã tức điên, chỉ đến lúc Tề Nhạc tiến
tới đỉnh nhọn đó gã mới phát hiện Thành Địa Ngục của mình
xưa nay chưa từng có người xâm nhập, mà thủ hộ Thành Địa Ngục
hắc ám Vu Yêu cùng bao nhiêu Hắc Võ Sĩ như vậy mà không có người
nào phát hiện sự hiện diện của hắn, mà chỉ có khu vực đỉnh
nhọn được thiết kế có năng lượng đặc thù thông qua tinh tinh
thần lực của mình phát giác. Hắc Ám Chủ Tịch Quốc Hội thật đúng
là mất mặt, gã quyết không thể cho phép Tề Nhạc thong dong rời đi, nếu không thì mặt mũi Hắc Ám Chủ Tịch Quốc Hội còn có thể
giấu đi đâu. Nếu như vừa nãy không phải vì một đạo nhãn thần
hồng phấn thì bây giờ gã đã ra tay rồi, mà giờ phút này gã
lại phải cố nén sát cơ trong lòng lại để đàm phán cùng Tề
Nhạc.
Tề Nhạc nói:
- Nếu đã như vậy thì hai bên hãy cùng cho nhau một cơ hội, Lãnh Nhi và Đế Tâm Tuyết Liên Vương chính là vật cá cược của ta. Để chúng ta cược một ván, ta thắng thì ngươi thả ta đi, nếu ngươi thắng thì tùy ngươi xử
trí cũng sẽ bảo đảm giao cho người Lãnh Nhi và Đế Tâm Tuyết
Liên Vương. Ngươi thấy thế nào?
Hắc Ám Chủ Tịch Quốc Hội nói:
- Vậy ngươi muốn cược thế nào?
Đối diện người thanh niên trẻ tuổi này gã không chỉ có chút
hiếu kỳ mà còn có phần thưởng thức. Dù sao khi biết thân phận Hắc Ám Chủ Tịch Quốc Hội của gã lại dám cùng gã đàm phán ngay
tại Thành Địa Ngục thì đúng là người gã gặp lần đầu. Tình
huống trước mắt này coi như là Giáo hoàng đích thân đến gã
cũng sẽ tiêu diệt.
Tề Nhạc chậm rãi mỉm cười.
- Rất đơn giản, chúng ta cược thực lực, ba hiệp phân thắng
bại. Bên ngươi trước hết cử ba người từng người một đấu với
ta, chỉ cần ta có thể thắng hai hiệp coi như là thắng, nếu
không là ta thua. Nhưng ngươi phải thề với tư cách Hắc Ám Chủ Tịch
Quốc Hội, trong quá trình giao ước không được làm hại Lãnh Nhi.
Ngươi dám cược không?
Hắc Ám Chủ Tịch Quốc Hội tưởng tai mình có vấn đề,
người trẻ tuổi này có lá gan quả thực không nhỏ, trong tình
huống này còn dám ra điều kiện với mình như vậy, ngoại trừ
là muốn sống ra thì gã thực sự không nghĩ ra cách giải thích
nào khác.
- Ngươi nói ba hiệp phân thắng bại? Vậy ngươi có yêu cầu gì khác không?
Tề Nhạc lắc đầu nói:
- Không có yêu cầu gì khác, giữa mỗi hiệp đấu ta chỉ cần
nghỉ ngơi nửa tiếng đồng hồ là được, thậm chí ngươi có phái
ai xuất trận cũng không quan trọng. Ta rất mong đợi được chiến
đấu một trận với Hắc Ám Chủ Tịch Quốc Hội ngươi.
Hắc Ám
Chủ Tịch Quốc Hội cười lớn, tiếng cười lạnh lẽo của gã đập vào tai Tề Nhạc một cảm giác vô cùng khó chịu.
- Được,
được. Lâu lắm rồi chưa gặp phải loại thử thách như này rồi,
nể mặt ngươi có thể mang tới cho ta niềm vui thú ta có thể cân
nhắc để ngươi chết được toàn thây, cứ làm như ngươi nói đi. Tuy
nhiên, ba hiệp phân thắng bại ngươi phải toàn thắng ba hiệp ta
mới có thể để ngươi đi, trong thời gian nửa năm quyết không truy
sát nhà ngươi.
Như là đã chắc thắng nên gã cũng có chút hào phóng, nhưng lại tăng thêm mức độ khó đối với Tề Nhạc.
Tề Nhạc thản nhiên cười nói:
- Được, quyết như vậy đi.
Hắn hiện nay sợ nhất đối phương cùng công kích liệu bản thân
mình có thể hủy hoại Lãnh Nhi và Đế Tâm Tuyết Liên Vương không?
Chắc chắn là không thể rồi, hắn suy xét từ phương diện của Hắc Ám Chủ Tịch Quốc Hội, tất cả đều vì lợi ích của bản thân mình
nên mới có thể đưa ra điều kiện như vậy, để cho đối phương không
có lý do để từ chối.
Tề Nhạc thả tay đang ôm quanh eo Lãnh Nhi, hai người ánh mắt nhìn nhau Lãnh Nhi cười dịu dàng:
- Tất cả đều dựa vào anh. Tôi tin là anh có thể, để cho họ xem sức mạnh của anh đi.
Tề Nhạc gật đầu truyền âm cho Lãnh Nhi nghe:
- Nếu như tôi thua rồi cô nhất định không được phản kháng, cũng đừng cố cứu tôi, tính mạng của bản thân mình là quan trọng
nhất, sau này lại tìm cơ hội bỏ trốn.
Tiếng Lãnh Nhi vang lên trong lòng Tề Nhạc.
- Nếu anh thua thì vẫn có thể lấy tính mạng của tôi ra để uy
hiếp, tôi nghĩ bọn họ cũng không dễ dàng ra tay.
Điều này làm Tề Nhạc trong lòng thất kinh, lúc này hắn mới âm
thầm cảm thấy Lãnh Nhi tuyệt đối không phải một cô gái bình
thường, năng lượng trong người cô rất thần bí không có cách nào tìm hiểu sức mạnh năng lượng của cô, nhưng có thể khẳng định
thực lực của cô không hề yếu, chỉ là hiện tại lúc này hắn
không thể nghĩ quá nhiều.
Nhẹ than một tiếng Tề Nhạc nói:
- Đồ ngốc, cô thật sự nghĩ tôi sẽ dùng tính mạng của cô để
đổi lấy tự do sao? Nếu vậy thì tôi đã không phải Tề Nhạc rồi. Yên tâm đi, tôi sẽ tận lực, tất cả đều do ông trời định đoạt.
Nói xong những lời này, Tề Nhạc bay vào giữa trận. Lãnh Nhi
đứng nguyên tại chỗ nhìn thân thể cao lớn ngạo nghễ của hắn
ánh mắt hiện vẻ si mê, trong mắt đỏ hồng càng thêm óng ánh.
- Ngươi không sợ sau đó ta không giữ lời sao?
Hắc Ám Chủ Tịch Quốc Hội lạnh lùng nhìn Tề Nhạc.
Tề Nhạc cười nhạt:
- Thế nên ta đã nói qua lần cá cược này không chỉ cược thực
lực của ta mà còn đánh cược cả mức độ coi trọng lời hứa của ngươi. Nếu như đường đường Hắc Ám Chủ Tịch Quốc Hội cũng trở mặt
chỉ sợ ngươi chẳng sống được bao nhiêu năm, bất kể là có sức
mạnh lớn thế nào, thế nào là hắc ám, thế nào là quang minh,
trong mắt ta chỉ là cách biểu hiện năng lực khác nhau mà thôi.
Hắc ám nhất định là tà ác sao? Quang minh nhất định là chính
nghĩa sao? Ta thấy cũng không chỉ có vậy, cho nên ta chọn cách
tin lời ngươi.
Hắc Ám Chủ Tịch Quốc Hội ánh mắt lộ ra một kia kinh ngạc và hoang mang.
- Bất kể ngươi tới từ đâu, người trẻ tuổi, ta bắt đầu thích ngươi rồi đấy.
Tề Nhạc nở ra một nụ cười:
- Đừng, ta không phải đến từ Bối Bối Sơn, bớt sàm ngôn đi, tới đi.
Chắp tay đứng thẳng Tề Nhạc chậm rãi nhắm mắt, tại thời khắc này khí chất của hắn cũng đã khác trước.
Đứng ở đó, thân thể Tề Nhạc như một ngọn núi nguy nga, bất
luận áp lực trước mặt lớn đến cỡ nào hắn đều sừng sững hiên ngang, hai con mắt đen loé ra ý chí chiến đấu mãnh liệt.
Hắc Ám Chủ Tịch Quốc Hội vẫy nhẹ cốt trượng trong tay:
- Knowles, xuất trận.