Vũ Mâu nhẹ nhàng gật gật đầu, nói:
- Đột nhiên khí tức của hắn biến mất. Tôi cảm giác hắn không tồn tại.
Il Elias kinh ngạc nói:
- Tiểu thư nói hẳn là Kỳ Lân a?
Vừa nói, trước mắt hắn hiện ra một quyền Tề Nhạc hủy diệt Kim Sí Đại
Bằng Điêu, trong lúc đó, trong nội tâm Il Elias trừ Vũ Mâu ra, lần đầu
tiên hắn cảm giác được lực lượng nhân loại là đáng sợ như thế. Cũng
chính lúc đó, trong lòng của hắn chẳng còn chút khinh thị nào với đối
phương.
Vũ Mâu gật đầu nói:
- Đúng là hắn. Không
biết vì cái gì, mỗi thời đại thần cách của chúng ta hàng lâm, đều có
ngàn vạn quan hệ với Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần của phương đông. Có khi là
bọn họ cường đại, đôi khi lại là chúng ta cường đại. Nhưng mà, giống như chúng ta thế hệ này, tình huống cân đối mới xuất hiện lần đầu tiên. Lần trước sáu người đi theo tôi tới Viêm Hoàng, đều nhìn thấy thực lực
chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, đối với năng lực của bọn họ cũng có hiểu biết sơ bộ.
- Mà vương của Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, chính là
Kỳ Lân. Không biết vì cái gì, từ khi tôi gặp hắn ta lần đầu tiên, khí cơ của hắn khắc sâu vào trong nhận thức của tôi. Tuy đông tây phương cách
xa vạn dặm, nhưng tôi vẫn mơ hồ cảm thấy sự tồn tại của anh ta. Lần
trước, hắn sử dụng thực lực vượt xa của chính mình hủy diệt Kim Sí Đại
Bằng Điêu, thực lực đó hoàn toàn biến mất. Khi đó tôi lại sinh ra cảm
giác như trút được gánh nặng.
- Có lẽ, ông trời an bài chúng
ta đồng thời xuất hiện trên đời này, là đối thủ của nhau. Nhưng mà, tôi
có cảm giác đạo lý này không đơn giản như vậy, tuy khi đó trong cảm giác của tôi thân thể anh ta sắp sụp đổ, ít khả năng khôi phục lại trình độ
như trước kia, nhưng sâu trong nội tâm, tôi vẫn phi thường coi trọng hắn ta. Loại cảm giác này làm cho tôi có chút khó tiếp nhận. Vừa rồi khi
tôi tĩnh tu, đột nhiên cảm giác được khí tức của hắn biến mất trên đời.
Cho nên tâm tình mới xuất hiện biến hóa.
Tác Tác tiếp lời nói:
- Tiểu thư, ý tiểu thư nói là hắn chết sao?
Vũ Mâu thở dài nói:
- Bây giờ chỉ có thể dựa theo cách lý giải bình thường mà nói, cũng chỉ có tử vong mới khiến hắn biến mất triệt để như vậy.
Tác Tác cười nói:
- Đây không phải quá tốt sao? Về sau chúng ta cũng ít đi một đối thủ
cạnh tranh. Tôi nghe nói qua, nếu Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần không có Kỳ Lân, thực lực sẽ kém xa. Đối với chúng ta là chuyện tốt ah!
Vũ Mâu hơi nhíu mày lại, nói:
- Có lẽ vậy! Nhưng mà, mất đi một đối thủ ngang sức, loại cảm giác này
cũng không vui gì. Hơn nữa, tôi có cảm giác hắn không dễ dàng chết như
vậy.
Thủ hộ giả chòm sao an tĩnh lại, ánh mắt vẫn tập trung
lên người của Vũ Mâu. Đột nhiên Vũ Mâu đứng người dậy, chậm rãi đi tới
phía trước, đi đến vòng tròn trung tâm rồi nâng quyền trượng của mình
lên.
- Các người tiếp tục tu luyện đi, tôi muốn ra ngoài một chút. Không cần đi theo, tôi cần yên tĩnh.
Nói xong, nàng không có có lấy quyền trượng theo nữa, mà chậm rãi đi ra ngoài đại sảnh. Tất cả thủ hộ giả chòm sao còn chưa nhìn thấy, sau khi
đi ra ngoài, hai hàng nước mắt từ gò má của nàng chảy xuống.
...
Cảm giác mát lạnh từ trên môi truyền tới, nước mát làm thoải mái cổ
họng khô rát. Nước chính là cội nguồn của sinh mạng, dưới tác dụng của
nước, tinh thần Tề Nhạc chậm rãi từ trong ngủ say tỉnh táo lại.
Toàn thân nóng như lửa đốt, mỗi tế bào giống như đang biểu tình với
hắn, ngón tay nhẹ nhàng động một cái, lập tức tác động cơ bắp toàn thân, đau đớn nói không nên lời. Trong cơ thể không còn một chút năng lượng
nào, cơ bắp phần lưng đau nhất. Làm hắn phải rên rỉ trầm thấp.
Lại có một dòng nước mát rót vào trong miệng của hắn, Tề Nhạc hiện giờ
rõ ràng hơn trước một chút, hắn cảm giác được một thứ gì đó mềm mại đưa
nước vào trong miệng của mình, vô ý thức mút một cái, sau đó lại muốn
thêm nữa...
Sau khi uống liên tiếp ba ngụm nước, thân thể
nóng như lửa đốt của Tề Nhạc tốt hơn rất nhiều, chỉ có phần lưng đau đớn phi thường kịch liệt. Chậm rãi mở hai mắt ra, ánh sáng chung quanh
không mạnh. Nhưng trước mắt lại mơ hồ.
Từ tinh thần sa sút khôi phục lại, con mắt Tề Nhạc cũng dần dần sáng ngời, một gương mặt thanh nhã hiện ra trước mặt hắn.
- Anh tỉnh rồi.
Văn Đình nói khẽ.
Tề Nhạc nhìn bờ môi của Văn Đình còn lưu lại vệt nước, miễn cưỡng cười cười, nói:
- Nước em mớm cho anh rất ngọt.
Hắn phát hiện, yếu hầu của mình khàn khàn, cảm giác không quá thoải mái.
Văn Đình thở dài một hơi. Nói:
- Anh cũng tỉnh lại rồi. Em còn sợ anh cứ ngủ như vậy, vĩnh viễn vứt bỏ em ở đây.
Tề Nhạc nhìn vành mắt đỏ ửng của Văn Đình liền mỉm cười, nói:
- Sao lại thế được? Anh có thể nỡ bỏ em sao? Chúng ta đang ở địa phương nào, đầu của anh đau quá, suy nghĩ quá lộn xộn.
Được Văn Đình nâng lên, Tề Nhạc chậm rãi ngồi dậy, ánh mắt nhìn qua chung quanh.
Đây là một cái động đá, lúc này hắn ngồi dậy. Vừa vặn nhìn thấy tình
cảnh bên ngoài, đáng tiếc cửa động không lớn, cũng không nhìn rõ tất cả. Tuy trong động không tính là rộng rãi, nhưng cũng xem như khô mát,
trong động này không có dấu nhân công đào bới nó hình thành tự nhiên.
Trí nhớ chậm rãi hiện ra trong đầu. Tề Nhạc nhớ tới những chuyện xảy ra
trước đó.
- Anh nhớ rõ, khi đó, anh tiêu diệt Lục Lân Liệt
Thụ Tích, Tuyết Nữ lại đánh lén anh, trách không được đầu của anh lại
đau như vậy. Đình Đình, em thế nào? Thân thể không có vấn đề gì chứ.
Chúng ta đang ở đâu? Tuyết Nữ đâu rồi?
Văn Đình cười khổ nói:
- Em cũng không biết, em chỉ tỉnh lại trước anh sáu tiếng mà thôi.
Tuyết Nữ cũng tỉnh lại sau em hai tiếng đồng hồ, nhưng em sợ nàng lại
tác quái, cho nên hạ cấm chế trên người của nàng lúc này nàng đang ngủ
say ở sâu trong thạch động. Có lẽ nguyên nhân do em là Cự Thú Hoạt Xá
Lợi a. Sau khi anh tỉnh lại. Trừ năng lượng trong cơ thể có cảm giác suy yếu ra, thân thể ngược lại không có vấn đề gì.
- Đôi lúc em
có đi qua xem cấm chế trên người Tuyết Nữ. Bên ngoài hình như là rừng
rậm nguyên thủy rộng lớn, trong rừng rậm có không ít ngọn núi nhỏ. Nhưng mà, em lại không nhận ra đây là nơi nào, bởi vì anh còn hôn mê, em
không dám đi quá xa, chỉ nhìn thấy ở đó có một dòng suối nhỏ nên mang
nước về cho anh uống Anh bây giờ thế nào, thân thể có gì không?
Tề Nhạc cười khổ nói:
- Tình huống thân thể không tốt lắm, kinh mạch trong người đều bị chấn
động. Lục Lân Liệt Thụ Tích ngược lại không có làm anh bị thương, nhưng
không ngờ con gái tốt của chúng ta lại ác như vậy, khi đó thân thể của
anh đang lâm vào suy yếu. Chỉ có thể miễn cưỡng ngăn cản công kích mà
thôi.
Con mắt Văn Đình sáng ngời, nói:
- Đúng
rồi, thi thể của Lục Lân Liệt Thụ Tích cũng trong huyệt động, tuy nó đã
chết, nhưng dù sao cũng là hung thú ngoài sáu ngàn năm, năng lượng trong cơ thể vô cùng khổng lồ, không bằng anh đi thôn phệ năng lượng của nó
đi, đối với thân thể của anh cũng có chỗ tốt rất lớn.