- Đúng vậy a! Nhân vật trọng yếu như Tề Nhạc chính là nhân vật Viêm
Hoàng Hồn chúng ta bảo vệ a. Tôi nghĩ cô rời khỏi nơi này không có vấn
đề gì đâu.
Tề Nhạc đi cùng Cơ Đức ra khỏi tòa cao ốc, Cơ Đức cười khổ nói:
- Sư phụ, ngài không thể nói chuyện uyển chuyển một chút được sao? Dù
sao Thiên Hồn đội trưởng là nhân vật hết sức quan trọng trong Viêm Hoàng Hồn a, ngài phải biết rằng quốc gia quyết định như vậy là phi thường
bất đắc dĩ. Mỗi một thành viên tiến vào Viêm Hoàng Hồn đều phải đồng ý
chuyện này, cho nên...
Tề Nhạc phất phất tay, nói:
- Tôi cũng biết quốc gia có khổ tâm của mình nhưng tôi không quen nhìn
như vậy mà thôi, bất cứ chuyện gì cũng không phải có một phương pháp
giải quyết, không phải sao? Được rồi, không cần nhiều lời nữa, chuyện
lúc trước tôi nói với anh thì anh nên suy nghĩ kỹ càng. Sau khi nghĩ kỹ
thì đi tới biệt thự Long Vực tìm tôi, tôi có việc nên đi trước đây.
Vừa nói không đợi Cơ Đức mở miệng nói chuyện thân thể Tề Nhạc đã tiêu
thất vào hư không. Ngay lúc hắn biến mất tinh thần lực của hắn sinh ra
chấn động ảnh hưởng tới người chung quanh nhìn thấy hắn, tất cả những
người nhìn thấy cảm thấy đầu óc choáng vàng chờ bọn họ tỉnh táo lại Tề
Nhạc đã sớm biến mất không thấy gì nữa.
Những hư tổn trên Kỳ
Lân Ẩn đã khôi phục lại, tuy không thể thi triển Thiên Ky Bách Biến
Tuyền Ki Giới Pháp nhưng hiệu quả tàng hình đã khôi phục. Phiêu phù ở
giữa không trung Tề Nhạc bay nhanh tới phi trường, dùng tốc độ phi hành
nhanh chóng nên vài phút sau đã đi tới phương đông của Kinh Thành. Tuy
con mắt không nhìn thấy nhưng Tề Nhạc đem tinh thần lực phóng thích ra
ngoài, tinh thần lực khổng lồ như cái lưới lớn đem trọn phạm vi phía
đông Kinh Thành bao phủ vào trong và tìm kiếm người hắn cần tìm.
Tề Nhạc phát hiện mất đi thị giác thì thời điểm hắn sử dụng tinh thần
lực càng chuyên chú hơn trước. Thời điểm thao túng năng lượng Tự Nhiên
Chi Nguyên cũng thành thục hơn trước. Hào quang nhàn nhạt hiện ra trong
mắt, hào quang này không mang tới thị giá mà là tinh thần lực chấn động
sinh ra. Tinh thần lực của hắn nhanh chóng bao phủ mỗi góc của phía đông Kinh Thành, hắn thông qua tinh thần lực của mình bắt đầu cẩn thận tìm
kiếm. Tìm kiếm một khí tức quen thuộc, đối với hắn bây giờ mà nói là
chuyện quá dễ dàng.
Thời gian không dài hắn đã tìm được
phương hướng có khí tức quen thuộc kia, thu liễm tinh thần lực ngưng tụ
vào một hướng, tinh thần lực chuyên chú cho hắn nhanh chóng tìm được vị
trí cụ thể của khí tức cần tìm, thậm chí đã thông qua tinh thần lực nhìn rõ tướng mạo của người đó.
Vân lực vận chuyển dưới tác dụng
của gió mang thân thể Tề Nhạc lao thẳng về hướng có khí tức quen thuộc
kia. Khi cách mặt đất ngày càng gần thì năng lượng tự nhiên trong không
khí càng ngày càng rõ ràng khiến cho hắn có thể phán đoán được mình cách mặt đất bao xa.
Khí tức của Tề Nhạc tập trung vào một chiếc
xe, một chiếc xe sơn đen trắng giao nhau mà loại xe này đại biểu cho xe
cảnh sát.
Tinh thần tập trung vào chiếc xe cảnh sát Tề Nhạc
phát hiện trong xe trừ người mình cần tìm ra còn có một khí tức khác.
Nếu như hắn muốn bằng vào lực lượng của mình hạ xuống bên cạnh chiếc xe
mà để mọi người nhìn thấy thì đó là chuyện dễ dàng. Nhưng vì không muốn
kinh thế hãi tục hắn cũng không có làm như vậy mà đem tốc độ hạ xuống
của mình bằng với chiếc xe sau đó lặng lẽ rơi xuống mui xe không phát ra âm thanh nào. Phong vân lực của hắn bao phủ tứ chi hình thành vòng xoáy khiến người hắn dính vào mui xe, bất luận xe cảnh sát làm ra động tác
gì cũng không sinh ra ảnh hưởng cho hắn.
Tinh thần lực xuyên
thấu qua trần xe Tề Nhạc nghe được hai người trong xe nói chuyện. Lần
này hắn đến tìm chính là Lục Thương Băng. Từ khi bị Luân Hồi quả mang
trở về thời kỳ viễn cổ cự thú hắn chưa từng liên hệ qua với Lục Thương
Băng. Nhớ tới tao ngộ của Văn Đình và những nữ nhân từng quan hệ thân
mật với Tề Nhạc hắn đều có cảm giác tràn ngập áy náy. Cho nên sau khi Tề Nhạc chôn vùi bi thương vào sâu trong đáy lòng cũng đã quyết định phải
bảo hộ nữ nhân có quan hệ với mình không được có tổn thương nào. Đầu
tiên hắn nghĩ đến chính là hai nữ nhân không có liên hệ với mình đã lâu. Một người chính là Thực Vật Hồn vừa có được năng lực nói chuyện, một
người còn lại chính là Lục Thương Băng.
Lại nói tiếp bất luận là Thực Vật Hồn hay là Lục Thương Băng bọn họ đều có thân thế cực kỳ
đáng thương, thậm chí Lục Thương Băng là cô nhi không cha không mẹ, sau
khi đi vào nước cộng hòa Viêm Hoàng nàng đã có một cuộc sống mới, nhưng
mà Tề Nhạc lại rất rõ ràng sâu trong nội tâm Lục Thương Băng có một cảm
giác tịch mịch như băng tuyết, nàng cần một sinh hoạt bình thường đồng
thời cũng cần có người mang lại ôn hòa xoa diệu băng giá trong tim.
Vừa nghĩ tới Lục
Thương Băng Tề Nhạc khó tránh khỏi nhớ lại hai lần tiếp xúc thân mật với Lục Thương Băng, trong nội tâm có cảm giác nóng rực và nhất là lần nhìn thấy Thương Băng hóa thân thành Bá Vương Hoa, cảm xúc trong nội tâm
Thương Băng hắn vẫn khắc sâu trong trí nhớ, trong lòng hắn kỳ thật đã
sớm đem Lục Thương Băng trở thành nữ nhân của mình, chỉ có điều sợ Như
Nguyệt các nàng không cách nào tiếp nhận cho nên mới không có thổ lộ.
Nhưng hiện tại không giống, sau khi xảy ra chuyện của Văn Đình thì Tề
Nhạc tuyệt đối không muốn phải nhìn nữ nhân của mình rời xa, cho nên lần này hắn cố ý đi tìm Lục Thương Băng. Từ góc độ nội tâm mà nhìn tuy hắn
và Lục Thương Băng không có phát sinh quan hệ chính thức, nhưng khi gặp
báo nữ dục vọng của Tề Nhạc thật lại tràn ngập cảm tình. Hoặc là nói dục vọng của hắn và thương tiếc dung hợp với nhau.
- Thương
Băng, em không cần liều mạng và sau này không cần phải như vậy, em bây
giờ đã tăng lên cấp bậc phó cục trưởng rồi đấy, nói như thế nào cũng có
cán bộ cấp phó phòng. Nếu mỗi nhiệm vụ em đều cầm súng lao lên trước làm gương cho thủ hạ là không được, đây không phải là hổ thẹn của nam nhân
chúng tôi sao?
Trong xe một âm thanh nam nhân vang lên, trong âm thanh của hắn mang theo vài phần sủng ái và trách móc.
- Chuyện của tôi không cần anh quan tâm, tôi đã sớm nói tôi là tôi và
anh là anh, giữa chúng ta không có bất cứ quan hệ nào khác. Chẳng lẽ
thời điểm chấp hành nhiệm vụ tôi không thể xông về phía trước làm gương
cho cấp dưới sao? Lãnh đạo chính là như vậy đấy.
Nói tới chỗ này đột nhiên xe cảnh sát dừng gấp lại ở ven đường.
- Được rồi, anh xuống xe đi, tôi có nhiệm vụ cần chấp hành, anh nên bắt taxi quay về đi.
Nam nhân cười khổ nói:
- Thương Băng, chúng ta quen nhau một đoạn thời gian rồi chẳng lẽ cô
không biết tâm ý của tôi sao? Vì sao cô không cho tôi một cơ hội chứ?
Bất luận từ mọi phương diện nào mà nói chúng ta rất xứng đôi a.
Lục Thương Băng thản nhiên nói:
- Xứng hay không cũng không phải anh nói là được, tôi đã sớm có bạn trai và lần trước anh cũng gặp rồi đấy.