Tề Nhạc không có đi, cũng không có suy nghĩ những ký ức kia phụ thân Văn Đình lưu cho hắn, chỉ dùng bàn tay còn lại của mình tay nắm chặt
bàn tay nhỏ bé hết sức hết sức mềm mại của Văn Đình, hắn ngồi ở bên
giường nhìn khuôn mặt có chút tái nhợt. Lân phiến màu đỏ trên người Văn Đình dần dần rút đi, thân thể của nàng bây giờ là hoàn toàn xích lõa.
Bất quá, cho dù Tề Nhạc không dùng chăn, mền đắp lên thân thể mềm mại
của nàng, phát hiện ở thời điểm này, Tề Nhạc cũng chỉ sẽ im im lặng
lặng thủ hộ cho nàng.
Cửa mở, Như Nguyệt từ bên ngoài đi vào, chứng kiến tình cảnh bên trong gian phòng nàng vốn là sững sờ khẽ lên tiếng:
- Tề Nhạc. Em mới cảm giác được trong phòng anh có năng lượng khổng lồ ba động, các người không có sao chứ?
Tề Nhạc gật nhẹ đầu, hạ giọng nói:
- Không có gì. Như Nguyệt, em tới ngồi, anh có lời muốn nói với em.
Như Nguyệt đóng kỹ cửa lại, đi đến trên giường Tề Nhạc ngồi xuống, nàng nhìn thoáng qua Văn Đình trên giường. Dùng long lực của mình, tự nhiên
cảm giác được rõ ràng trên người Văn Đình tản mát ra khí tức bi thương.
Thân thế Văn Đình nàng đã nghe Tề Nhạc nói, lúc này chứng kiến Tề Nhạc
nắm chặt tay Văn Đình, trong lòng đã hiểu một ít:
- Nàng lại nghĩ tới cha mẹ của mình sao?
Tề Nhạc than nhẹ một tiếng, nói:
- Nàng là một cô bé đáng thương, chẳng những là cô nhi giống anh, hơn
nữa, nàng hết lần này tới lần khác biết rõ thân thế của mình mà thống
khổ. Ai! Ngay tại vừa rồi, cha của nàng từ trong Kỳ Lân Ẩn xuất hiện...
Tề Nhạc đối với Như Nguyệt cũng không có bất kỳ điều gì cần giấu diếm,
đơn giản đem hết thảy những gì phát sinh ra nói một lần.
Nghe xong Tề Nhạc nói, quang mang trong mắt Như Nguyệt sáng rực, nàng kinh hỉ hỏi lại:
- Tề Nhạc, anh là nói anh có hi vọng khôi phục sao?
Tề Nhạc gật nhẹ đầu, nói:
- Tuy rằng đây là một con đường rất khó khăn, nhưng dù sao đó cũng là
hi vọng duy nhất, bất luận như thế nào anh cũng muốn đi xuống. Đường tắt khẳng định phải kinh qua phong hiểm, bất quá em yên tâm, trải qua nhiều chuyện như vậy, anh đã không còn là côn đồ chỉ biết lỗ mãng nữa rồi.
Như Nguyệt nghĩ nghĩ rồi nói:
- Vậy anh chuẩn bị làm như thế nào?
Tề Nhạc nói:
- Anh muốn cùng Văn Đình ly khai một thời gian ngắn. Tìm một địa phương thích hợp tu luyện công pháp mà cha nàng truyền thụ cho chúng ta. Sau
đó lại đi khắp cả nước tìm kiếm tung tích của hung thú. Tận dụng khả
năng khôi phục thực lực của chính mình. Đình Đình có người cha là thiên
tài vĩ đại nhất của Kỳ Lân nhất tộc chúng ta, phương pháp tu luyện hắn
nghiên cứu ra tất nhiên có đạo lý riêng, có Văn Đình cùng ta cùng một
chỗ, không có việc gì đâu.
- Không, đây tuyệt đối không được, em muốn đi cùng các anh. Thực lực của Hung thú em rất tỏ tường, nếu các anh gặp phải hung thú cường đại thì phải làm như thế nào? Tề Nhạc, em
sớm đã là người của anh, chẳng lẽ anh định bỏ rơi em sao?
Cảm xúc của Như Nguyệt trở nên có chút kích động rồi.
Tề Nhạc lắc đầu, nói:
- Đương nhiên không. Anh làm sao có thể cam lòng bỏ rơi em? Em là
Khủng Long Bạo Chúa của anh mà. Nhưng mà, Như Nguyệt anh biết Chiến
Sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần chúng ta cần em cỡ nào. Anh đã mất đi Kỳ Lân
Tí, em chính là người cường đại nhất ở bên trong các chiến sĩ Sinh Tiếu
Thủ Hộ Thần. Huống hồ em còn có tập đoàn Long Vực cần quản lý, nhiều
chuyện nhiều như vậy làm sao có thể phân ra tinh lực đi cùng anh?
- Chuyến đi này của anh thời gian cũng không quá dài, anh tính toán đã
qua, trễ nhất là bảy tháng anh và Văn Đình cũng sẽ trở về. Khi đó Minh
Minh vừa vặn được nghỉ hè, cũng là thời điểm chúng ta nên thực hiện hứa
hẹn cùng Vũ Mâu. Từ phụ thân của Văn Đình có được năng lực tuy rằng
không thể nói để cho anh tung hoành vô địch, nhưng có một chút lại có
thể cam đoan, đó chính là an toàn của chúng ta.
- Kỳ Lân Ẩn
là kỳ bảo mà phụ thân Đình Đình sáng tạo ra, bằng vào năng lực chính
thức của Kỳ Lân Ẩn, cho dù gặp hung thú vạn năm, chúng ta cũng có cơ hội toàn thân trở ra. Vì thế, em cứ yên tâm đi, chúng ta chính thức đi đối
phó chính là những hung thú ba ngàn năm tới sáu ngàn năm có thực lực
không mạnh mà thôi. Bên này cần em chiếu khán, tuy rằng anh cũng vậy
không nỡ để em cùng Minh Minh ở lại, nhưng vì tương lai của các chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần chúng ta, cũng vì tương lai của chúng ta, lúc này đây, anh cần phải đi.
- Nhưng mà, em thật sự lo lắng anh ah!
Trong mắt Như Nguyệt tràn ngập vẻ lo lắng.
Tề Nhạc khẽ cười một tiếng, nói:
- Anh là một đại nam nhân có cái gì lo lắng, chẳng lẽ em còn sợ anh
cùng Văn Đình bỏ trốn hay sao? Ngày mai anh không đi bệnh viện nữa, em
đi nói tiếng xin lỗi với chú Thủy Duẫn hộ anh. Anh sẽ gọi điện thoại cho em là được, như vậy đi, anh cam đoan mỗi tháng đều gọi điện thoại cho
các em, được rồi chứ?
- Mỗi tháng? Anh nghĩ đã chết phải hay là không, mỗi ngày cũng phải gọi, nếu một ngày không gọi, em liền lập tức đi tìm anh.
Như Nguyệt cùng Tề Nhạc phát sinh quan hệ thì lần thứ nhất nàng bày ra bộ dạng Khủng Long Bạo Chúa hung dữ nhìn hắn.
Tề Nhạc muốn đi ôm Như Nguyệt, nhưng hắn hiện giờ chỉ còn lại có một
cánh tay, tay trái lại nắm tay Văn Đình, chỉ có thể nhích người lại gần
hôn lên trên gương mặt tuyệt mỹ vô cùng mịn màng của Như Nguyệt:
- Tốt, mỗi ngày đều gọi cho em, được chứ? Nói như vậy, em là đồng ý bọn anh ra đi sao?
Như Nguyệt tựa sát vào ngực Tề Nhạc, nói:
- Em không phải nữ nhân không biết đạo lý, đây là cơ hội duy nhất của
anh. Vì em, cũng vì Minh Minh cùng Văn Đình, anh nhất định phải bảo vệ
tốt chính mình, hiểu chưa? Anh đã phải đi, thì mau rời khỏi a, trước
không nên nói cho Minh Minh. Niên kỷ của nàng còn nhỏ, chỉ sợ sẽ liều
lĩnh muốn cùng các anh đi đấy.
Tề Nhạc nghĩ nghĩ rồi nói:
- Đúng, em cân nhắc vô cùng chu toàn. Vậy được rồi, anh liền thừa dịp này cũng không nói cho ai. Chờ anh đi rồi em lại thay anh cùng mọi
người nói tiếng xin lỗi a, chờ Văn Đình tỉnh, buổi tối hôm nay bọn anh
rời đi. Trong khoảng thời gian này anh không có ở đây, trong nhà phải
nhờ vào em rồi, hiện giờ Chiến Sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần thực lực còn xa
xa không đủ, em phải đốc thúc mọi người tu luyện. Trong khoảng thời gian anh đi cả nước sẽ tận lực tìm kiếm ba gã Chiến Sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ
Thần, chờ anh trở lại.
- Tề Nhạc, anh có thể theo em đến một nơi trong chốc lát?
Trong đôi mắt đẹp dịu dàng của Như Nguyệt tràn đầy vẻ quan tâm. Ánh
mắt nhu hòa như vậy làm cho Tề Nhạc không thể nói lời cự tuyệt. Để tay
Văn Đình vào trong chăn, hắn đứng lên lôi kéo tay của Như Nguyệt đi ra
khỏi phòng.
Vừa mới đi vào gian phòng của Như Nguyệt, Như
Nguyệt lập tức buông tay của Tề Nhạc ra đóng kỹ cửa dựa lưng vào trên
cửa, ánh mắt sâu kín nhìn Tề Nhạc. Tề Nhạc bị nàng nhìn chăm chú có chút xấu hổ:
- Như Nguyệt, em...
Hắn còn chưa nói hết câu đã bị Như Nguyệt nhào vào trong ngực của hắn, chủ động ôm cổ điên cuồng hôn lên môi của hắn.