Không trung, đám mây trắng nổi bật trên
bầu trời xanh thăm thẳm, tựa như từng đoàn từng đoàn kẹo bông gòn cực
lớn nhẹ nhàng phiêu đãng. Mặt trời tươi đẹp chiếu khắp nơi mang đến ôn
hòa cùng sinh cơ. Từ không trung nhìn hướng mặt đất có thể thấy được
từng mảng lớn màu xanh lá, rất dễ dàng làm cho tâm tình của người ta cảm thấy sảng khoái, mà tâm tình bây giờ của Tề Nhạc lại có chút khẩn
trương.
Phi hành trên không trung, hắn lôi kéo bàn tay nhỏ bé của Văn Đình dùng năng lượng bản thân bao vây lấy thân thể của Văn
Đình. Thực lực của Văn Đình tuy rằng so trước kia tăng lên rất nhiều,
nhất là đã nhận được năng lượng của Hoạt Xá Lợi cùng trước kia hoàn toàn không phải là một tầng rồi. Nhưng mà nàng dù sao chỉ có một nửa huyết
mạch Kỳ Lân, bởi vậy, cũng không có năng lực phi hành của Kỳ Lân, lúc
này chỉ có thể dựa vào Tề Nhạc trợ giúp mới có thể tung bay giữa không
trung.
Tuyết Nữ đi theo bên kia Tề Nhạc, y phục của nàng vẫn
sạch sẽ như cũ, khuôn mặt lạnh như băng trở nên nhu hòa rất nhiều so với trước kia. Một bên bay lên, ánh mắt còn bất chợt thấy Tề Nhạc cùng Văn
Đình khi ánh mắt của nàng rơi vào trên người của hai người thường xuyên
sẽ toát ra quang mang dịu dàng.
- Tề Nhạc, anh thật giống như có tâm sự gì, trên đường đi không thấy nói một câu nào.
Văn Đình có chút lo lắng nhìn nam nhân bên cạnh đã phát sinh quan hệ với mình.
Trong lòng Tề Nhạc cả kinh, hắn cười lớn nói:
- Không có ah! Anh chỉ là đang nghĩ, chúng ta lần này đi tìm Côn Lôn
Kính, không biết sẽ gặp phải phiền toái gì. Lần trước đạt được Hiên Viên Kiếm, thật sự là nguyên nhân do vận khí tốt, lần này chỉ sợ cũng không
dễ dàng như vậy nữa.
Văn Đình thở dài một tiếng, nói:
- Hiện tại cũng chỉ thuận theo ý trời rồi. Bất quá, Mặc Hỏa tiền bối
không phải đã nói sao, những thần khí này tuy rằng rất khó tìm được,
nhưng cũng sẽ không có nguy hiểm quá lớn. Đây là cơ hội duy nhất để
chúng ta trở về, cũng chỉ có thể thử một lần thôi.
Tề Nhạc mỉm cười nhìn Văn Đình nói:
- Không biết vì cái gì, anh cuối cùng là cảm giác em tựa hồ không phải muốn trở về thì phải.
Ánh mắt Văn Đình u oán nhìn Tề Nhạc:
- Đúng vậy, em kỳ thật đối với chuyện có thể trở về hay không cũng
không quá để ý. Dù sao, bất luận là ở chỗ này hay là thời đại kia của
chúng ta, trừ anh ra cũng không có gì để cho em nhớ thương. Có trở về
hay không lại có quan hệ gì đây? Nếu như có thể lưu ở thời đại này thì
ít nhất em còn có thể có được anh một cách nguyên vẹn.
Tề
Nhạc có chút không dám đối mặt cùng ánh mắt của Văn Đình, hắn tự nhiên
hiểu rõ ý tứ trong lời nói của nàng. Trong lòng cũng biết đây là vấn đề
của mình, nhưng mà, để cho hắn bỏ Minh Minh, Như Nguyệt là chuyện không
thể nào.
Nếu như hắn còn là Tề Nhạc lúc trước, có thể có một mỹ nữ làm bạn đã là thỏa mãn lớn lao.
Nhưng đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, vận mệnh của hắn cải biến, có
nhiều thứ đã không phải là chính hắn có khả năng hoàn toàn khống chế.
Hiện tại đã đến một bước này, hắn có thể buông tha cho sao? Đáp án đương nhiên là không thể.
- Đình Đình, anh. . .
Văn Đình mỉm cười nói:
- Được rồi, em chỉ nói như vậy thôi mà, cũng không có ý tứ gì khác.
Chẳng lẽ đối với tên du côn nhà anh, em còn bực cái gì sao?
Tề Nhạc vẻ mặt cười khổ nhìn Văn Đình, nói:
- Cái này, Đình Đình em cũng biết, có một số việc đều là vận mệnh an
bài, không phải là anh có thể tự do điều khiển. Tại phương diện cảm
tình, anh xác thực quá tham lam chút ít. Nhưng mà đôi khi tình cảm đến,
anh xác thực không khống chế được chính mình. Từ lúc ban đầu là Minh
Minh, sau đó là Như Nguyệt, lại đến em, mỗi người các em, anh không muốn bỏ một ai.
Nhìn bộ dáng Tề Nhạc có chút đáng thương, Văn Đình nắm thật chặt tay của hắn, nói:
- Thực xin lỗi! Tề Nhạc, em cũng không muốn mang đến phiền não cho anh. Anh là Kỳ Lân, bất luận là vận mệnh Kỳ Lân hay là tình huống bản thân
Kỳ Lân, em cũng không có lý do gì độc chiếm anh. Yên tâm đi, tuy rằng em rất hy vọng có thể đạt được toàn bộ trái tim của anh, nhưng em không
phải một nữ nhân giỏi về ghen tỵ.
Tề Nhạc kéo Văn Đình đến bên cạnh mình, ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của nàng cười nói:
- Anh biết ngay Đình Đình ngoan nhất. Kỳ thật, anh là toàn tâm toàn ý
yêu mỗi người các em. Các em có thể được anh yêu toàn bộ. Anh yêu em,
cũng yêu các nàng. Đây thật ra là cũng không mâu thuẫn. Có ba người các
em, anh đã phi thường thỏa mãn. Chờ chúng ta sau này trở về, có thể mỗi
ngày sinh hoạt cùng nhau, anh nghĩ, Minh Minh cùng Như Nguyệt cũng hiểu
lý lẽ, họ sẽ chung sống tốt với nàng.
Văn Đình buột miệng cười, nói:
- Không đúng a, không phải ba cái, hẳn là bốn. Trát Cách Lỗ đại sư đã
từng nói qua, anh cần bốn nữ nhân. Mà người thứ tư chỉ sợ sẽ là vị nữ
cảnh sát xinh đẹp mà nóng bỏng thực hiện Sa Mạc Phong Bạo kia.
- Ách. . . cái này.
Nghe xong Văn Đình nhắc tới Thương Băng, lòng của Tề Nhạc lập tức bay
lên vài phần cảm giác khác thường. Kích thích mãnh liệt của Sa Mạc Phong Bạo cho dù là mấy tháng sau cũng như vậy, hắn có thể rõ ràng nhớ như
in. Thân thế đáng thương của Thương Băng cùng với đủ loại chuyện phát
sinh cùng hắn, Tề Nhạc hắn không thể bỏ qua.
- Được rồi,
anh không phải nói nam nhân không giải thích sao? Vậy thì không cần giải thích. Nếu như chúng ta có thể trở về. Chuyện thứ nhất em muốn làm
chính là kết thành mặt trận thống nhất, hừ hừ, bốn thì quá nhiều rồi,
anh nếu chuẩn bị thu người thứ năm thì xem chúng ta thu thập anh như thế nào.
Trong lòng của Tề Nhạc nhẹ nhàng thở ra, vội vàng cười làm lành nói:
- Không dám không dám, có bốn người các em, anh đã phi thường thỏa mãn.
Nói tới chỗ này, trong lòng của hắn không khỏi có chút toan tính. Minh
Minh dịu dàng, Như Nguyệt nóng bỏng, Thương Băng sexy lạnh như băng cùng với Văn Đình thanh nhã. Tứ đại mỹ nữ mỗi người một vẻ, đều là siêu cấp
mỹ nữ ngàn dặm mới tìm được một, có thể có bốn người vợ như thế, mình
còn cần cái gì nữa.
Một bên Tuyết Nữ nghe hai người đối thoại thì không khỏi cười nói:
- Cha, người đúng là lạm tình a. Nguyên lai con còn có ba người mẹ a.
Tề Nhạc trừng Tuyết Nữ liếc, bày làm ra một bộ dạng nghiêm túc nói:
- Người lớn nói chuyện, tiểu hài tử không nên xen vào. Không biết lớn nhỏ đấy, cái gì gọi là lạm tình? Cha đây là bác ái.
Nghe Tề Nhạc vừa nói như vậy, Tuyết Nữ cười càng thêm lợi hại:
- Cha, con trước kia nghe mọi người ở Viêm Hoàng Hồn nói qua một câu, rất thích hợp cha bây giờ nha.
Tề Nhạc sững sờ, hỏi:
- Nói cái gì?
Tuyết Nữ cười mỉm mà nói:
- Nước quá trong ắt không có cá, da mặt dầy thì là vô địch. Tuyệt đối là khắc họa chân thật của cha.
- Ah! Tiểu nha đầu, con lại ngứa mông phải không? Xem cha đánh con hay không.
Tề Nhạc bày ra bộ dạng hung ác lôi kéo Văn Đình nhào tới Tuyết Nữ.