Mỗi ngày vào ban ngày, Tề Nhạc cùng Vũ Mâu, Minh Minh cùng Lâm Nhất Phàm đều sẽ ra ngoài du ngoạn, còn ăn ý hơn là địa phương mỗi ngày của họ
đều khác nhau từ ngày đầu tiên tới ngày ba mươi đều không có chạm mặt.
Chỉ có điều, tổ hợp hai đôi du Hy Lạp lại có hiệu quả bất đồng.
Thẳng đến ngày thứ ba mươi, Lâm Nhất Phàm thậm chí không thể nắm tay của Minh Minh.
Hắn cố gắng tạo ra những khung cảnh lãng mạng trước mặt Minh Minh.
Nhưng mà, Minh Minh cũng làm cho hắn hiểu được tình yêu chân chánh không phải có thể dựa vào lực lượng vật chất để thay đổi.
Mà Tề
Nhạc cùng Vũ Mâu thì hoàn toàn là bất đồng, một tháng này hai người bắt
đầu từ biển Aegean, cơ hồ đi khắp di tích cổ danh thắng của Hy Lạp,
tất cả địa phương có phong cảnh mỹ lệ. Mặc dù phía sau bọn họ sẽ có mười một người đi theo, nhưng mà cả hai phảng phất không thấy, hoàn toàn vùi đầu vào hoan lạc.
Từ lúc chào đời tới nay, Vũ Mâu lần thứ
nhất có thể hoàn toàn nắm giữ một tháng thuộc về mình? Còn Tề Nhạc thì
sao? Từ nhỏ đến lớn, lần đầu tiên hắn vui vẻ như vậy, chơi suốt một
tháng. Trước khi trở thành Chiến Sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, sinh hoạt của Tề Nhạc có thể nói là hắc ám. Khi hắn trở thành Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần
Chiến Sĩ thì lại mang trên vai rất nhiều trách nhiệm. Tu luyện, chiến
đấu, hoàn toàn tràn ngập cuộc sống của hắn, thời gian đâu mà đi chơi bời vui vẻ. Một tháng này, hắn thật sự rất vui vẻ, thậm chí quên mất sự
cảnh giác, mỗi ngày đều ở cùng Vũ Mâu. Hắn thậm chí rất ít trở về khách
sạn, cầu thang lối vào thần miếu Pathenon là nơi ở hắn vượt qua ban đêm.
Ban ngày du ngoạn, ban đêm tu luyện, Tề Nhạc cùng Vũ Mâu cơ hồ mỗi thời mỗi khắc đều cùng một chỗ, cho dù người không cùng một chỗ, nhưng trong lòng họ lại luôn có hình dáng của nhau.
Mephisto đã từng
vụng trộm thảo luận cùng Miyaluo, từ lúc đám người nhận thức Vũ Mâu trở
thành Tinh Tọa Thủ Hộ Giả đến bây giờ, từng ấy năm tới nay cộng lại cũng không nhiều bằng số nụ cười trong một tháng này. Về sau ngay cả đám
người Tinh Tọa Thủ Hộ Giả đều không đành lòng đi quấy rầy hai người, họ
tận lực tránh đi. Dù sao đối với thực lực của Tề Nhạc, họ đều có nhận
thức rõ ràng. Có Tề Nhạc bên người Vũ Mâu, chỉ sợ dù là Giáo hoàng
muốn thương tổn đến Vũ Mâu cũng không phải chuyện dễ dàng.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, trong nháy mắt. Một tháng cuối cùng đã qua.
Màn đêm buông xuống, ngày cuối cùng du ngoạn tại Hy Lạp làm cho Tề Nhạc có chút cao hứng không nổi, rốt cục phải rời đi rồi. Ngồi ở trước cầu
thang thần miếu Pathenon, một tháng nay đủ loại kinh nghiệm không ngừng
thoáng hiện trước mắt hắn. Thời gian một tháng này đối với hắn mà nói
phảng phất như thoát ly khỏi đời thật, hết thảy không muốn gì nữa, hoàn
toàn phóng thích chính mình. Mà Tề Nhạc cũng kinh ngạc phát hiện, tu vi
của mình chẳng những không có giảm xuống, ngược lại trong lòng rộng mở
mà nhờ tu luyện buổi tối đem thực lực của chính mình chính thức tăng lên tới cảnh giới sáu vân đỉnh phong. Hơn nữa bình cảnh sáu vân đến bảy vân xuất hiện tình huống buông lỏng tựa hồ tùy thời cũng có thể đột phá.
Mỗi ngày gọi điện thoại cho Như Nguyệt cùng Văn Đình hắn cũng không có
quên, mà thời gian đều ở buổi tối. Buổi tối ngoại trừ tu luyện, hắn
chính là cùng âu yếm ba nữ nhân, cùng Minh Minh trao đổi tâm linh, Minh
Minh nói cho hắn biết về Lâm Nhất Phàm. Tuy rằng hắn vẫn như trước nhưng mà trong mắt hắn dường như hiện thêm một bóng dáng nữa ... đó chính là
hình bóng của Vũ Mâu.
Đã xong, một tháng mà phóng túng đã kết thúc, mình nên trở lại thời điểm thực rồi.
Tuy rằng thời gian một tháng này Tề Nhạc không có nắm giữ quá nhiều bí
mật về Tinh Tọa Thủ Hộ Giả, nhưng mà hắn không chút nào hối hận. Một
tháng này phóng túng, làm hắn một lần nữa lãnh hội niềm vui thú của nhân sinh.
Ngẩng đầu nhìn trăng sáng trên không trung, Tề Nhạc
thở dài một hơi, trong mắt toát ra một tia mỉm cười thản nhiên, ngày mai sẽ phải đi nha. Tuy rằng vẫn ở cùng Vũ Mâu, nhưng mình cũng muốn một
lần nữa trở lại trong hiện thực, chuyện nên làm vẫn phải đi làm, còn có
rất nhiều sự tình đang đợi mình xử lý.
- Tề Nhạc!
Thanh âm ôn nhu của Vũ Mâu vang lên.
Xoay người Tề Nhạc rất tự nhiên kéo tay Vũ Mâu, mà Mephisto ở cửa chính thần miếu Pathenon có chút xấu hổ xoay người sang chỗ khác, phảng phất
như không chứng kiến điều gì. Ngày đó Tề Nhạc hạ thủ lưu tình đối với
Miyaluo đã chiếm được sự tôn kính của hắn. Đối với cử chỉ thân mật của
Tề Nhạc cùng Vũ Mâu, hắn cũng mở một con mắt, nhắm một con mắt.
- Sao em lại đi ra, lúc này em đã bắt đầu tu luyện mới đúng. Ah, đúng
rồi, mãi không hỏi, quá trình dung hợp thần khí của em như thế nào rồi.
Vũ Mâu thẹn thùng liếc Tề Nhạc nói:
- Anh trước đi theo em rồi hãy nói.
Nói xong, nàng lại lôi kéo tay của Tề Nhạc vào trong thần miếu
Pathenon. Một tháng qua, đây là lần đầu tiên, Tề Nhạc không khỏi có chút kinh ngạc mà nhìn Vũ Mâu, trêu đùa:
- Nữ thần của anh, sẽ không là bởi vì anh muốn đi, vì thế em quyết định lấy thân báo đáp a.
Vũ Mâu khẽ gắt một tiếng:
- Đừng có nằm mộng, đi thôi, em có lời muốn nói với anh.
Xoay người, Mephisto nhìn hai người tiến vào thần miếu Pathenon. Hắn
muốn ngăn cản, nhưng cuối cùng vẫn không thể nói ra lời. Trong lòng thầm nghĩ, được rồi, Tề Nhạc cũng sắp đi, để cho họ nói chuyện cũng không
sao, tiểu thư luôn có chừng mực mà.
Mỉm cười, trong mắt Tề
Nhạc toát ra một tia quang mang nhàn nhạt, khi hắn cùng Vũ Mâu một lần
nữa đi vào thần miếu Pathenon thì có chút kinh ngạc phát hiện một tháng
không có tới đây, khí tức thần thánh so sánh với lần trước mình tới càng thêm mạnh mẽ. Chẳng lẽ là bởi vì kết quả Vũ Mâu đem năng lượng rót vào
bên trong thần khí Athena sao?
- Tề Nhạc, em nghĩ không nên đi cùng anh.
Hạ giọng, Vũ Mâu ra hiệu Tề Nhạc dùng vân lực chế tạo ra một không gian chỉ thuộc về hai người.
Được năng lượng ngăn cách, Tề Nhạc hỏi:
- Vì cái gì? Chúng ta không phải đã nói rồi sao?
Vũ Mâu lắc đầu, nói:
- Thực xin lỗi, em cẩn thận nghĩ kỹ rồi. Nếu như em và anh cùng đi gần hai tháng, em sợ Tinh Tọa Thủ Hộ Giả sẽ sinh oán niệm. Dù sao...
Tề Nhạc khoát khoát tay, ngăn cản Vũ Mâu nói thêm gì nữa:
- Không được, em nhất định phải theo anh đi. Em đã đáp ứng anh, em là nữ thần không thể đổi ý được.
Vũ Mâu nói bằng giọng có chút cầu khẩn:
- Tề Nhạc, em thật sự không thể đi, em. . .
Tề Nhạc mỉm cười nói:
- Có cái gì không thể đi hay sao? Chẳng lẽ Hy Lạp các em gặp phải tai
nạn cần em lưu lại sao? Nhưng mà, em không được quên, hiện tại em đã
mất đi năng lượng, cho dù em lưu lại cũng là không có bất kỳ tác dụng
gì. Cùng anh rời đi hai tháng không hề dài, huống chi, em còn có thể
thông qua điện thoại cùng bọn họ liên hệ ah! Đem số điện thoại của anh
lưu lại thì được rồi.
Vũ Mâu nhìn Tề Nhạc, trong mắt toát ra quang mang chần chừ không quyết:
- Tề Nhạc, có một số việc em không biết có nên nói cho anh biết hay không.