Tề Nhạc nói:
- Quỹ ngân sách có nàng cùng cha nàng phụ trách
như vậy đủ rồi. Bọn họ đều có tấm lòng yêu thương người, hoàn toàn có
thể yên tâm. Tiểu Lâu tiểu thư, vậy sau này chúng ta hợp tác với nhau.
Cô muốn bao nhiêu tiền lương thì trực tiếp gặp cậu cô trao đổi. Đãi ngộ
trước kia của cô là bao nhiêu thì hiện tại là bấy nhiêu, tất cả do cậu
của cô phụ trách.
Tiểu Lâu buột miệng cười, nói:
- Trách
không được cậu nói anh là chưởng quầy vung tay. Anh đúng là cái gì cũng
không quản, chẳng sẽ không sợ tôi lấy tiền rồi cuốn gói đi mất sao?
Tề Nhạc ra vẻ giật mình nhìn Tiểu Lâu:
- Lấy tiền rồi cuốn gói đi mất ? Tôi sợ quá, chỉ là sợ cậu cô không nỡ bỏ tôi đi đâu.
Xương Kiệt tức giận nói:
- Đừng nói mập mờ như vậy được không, tôi và anh là quan hệ bằng hữu, không có quan hệ thân thể.
Phốc --
Y Nhược phun ra một miếng hoa quả, ánh mắt quái dị nhìn hướng Xương Kiệt
cùng Tề Nhạc, mọi người lập tức một hồi cười vang, mà ngay cả Tiểu Lâu
cũng theo đó thoải mái, khác xa vẻ rụt rè trước kia của nàng. Xem ra tại thời kì Viễn Cổ Cự Thú, nàng thật là đem tâm của mình hoàn toàn mở
rộng.
Nước Thanh Hà vẫn thanh tịnh phản xạ ánh sáng mặt trời, có
thể chứng kiến trong đó cá bơi tự do tự tại. Tề Nhạc nhẹ nhàng nhảy lên
trực tiếp rơi vào trong nước, thân thể của hắn liền giống như bị Thanh
Hà cắn nuốt, không có phát ra một chút thanh âm.
Dặn dò để cho
mọi người ở lại tổng bộ Tộc Thổ tu luyện, một mình hắn đi tới Thanh Hà,
Hiên Viên mộ không phải bất luận kẻ nào đều có thể đi vào. Kiếm hồn
cường hãn vẫn in sâu trong trí nhớ của hắn, hắn cũng không hy vọng mọi
người mạo hiểm. Mà hắn với tư cách là kẻ có được Hiên Viên Kiếm tự nhiên là không sợ điều này.
Nước sông lạnh buốt kích thích thân thể
của Tề Nhạc. Một loại cảm giác thông thấu toàn thân làm hắn đặc biệt
thoải mái dễ chịu, kỹ thuật bơi lội của Tề Nhạc rất tốt. Dựa theo năng lượng Tự Nhiên Chi Nguyên, hắn căn bản không cần ở trong nước để thở,
Tự Nhiên Chi Nguyên hoàn toàn có thể đem chất dinh dưỡng trong nước sông trải qua tập trung loại bỏ sau đó đưa vào trong cơ thể hắn duy trì
trạng thái năng lượng bình ổn nhất.
Cửa vào Hiên Viên mộ, ta lại tới đây. Tề Nhạc ngược lại trở nên có chút
chần chờ. Thời điểm hắn tới đây, dưới sự trợ giúp của Hoàng Đế, chính
mình đã nhận được Hiên Viên Kiếm tán thành, nhưng mà lần này lại đến,
chính mình đã hủy hoại Hiên Viên Kiếm. Phải đối mặt với sư phụ của mình
như thế nào đây?
Bất đắc dĩ than nhẹ một tiếng, năng lượng trong cơ thể lưu chuyển, Tề Nhạc lặng yên chui vào cánh cửa ẩn dấu.
Hào quang lóe lên, chân đạp thật thể, khi Tề Nhạc đi vào trong, lập tức
toàn thân rung mạnh. Ở trong Hiên Viên mộ hết thảy đều đã thay đổi, trở
nên cách biệt một trời một vực so với lần trước hắn tới.
- Vì sao? Tại sao phải biến thành như vậy?
Tề Nhạc hoảng sợ kinh hô.
Lần trước đến, Hiên Viên mộ hoàn toàn là một thế giới màu vàng, nhưng mà
lúc này Hiên Viên mộ đã biến thành một thế giới chỉ có hai màu xám
trắng. Tất cả mà kim sắc quang mang đều biến mất, nguyên bản khí tức
năng lượng dồi dào giờ khắc này đã sớm ảm đạm. Chung quanh hết thảy
không có một ti năng lượng ba động, tựa hồ không có bất kỳ gì khác so
với thế giới bên ngoài, thậm chí còn nhiều ra thêm vài phần cảm giác
tĩnh mịch.
Thân hình bay lên, Tề Nhạc trong chớp mắt đã tới kiếm
hồn trận. Kiếm hồn cũng theo năng lượng biến mất mà biến mất, hấp lực
khổng lồ phía dưới kiếm hồn trận cũng không còn. Hết thảy đều thay đổi,
đều thay đổi.
Tề Nhạc đương nhiên biết rõ nơi này là vì sao mà
phát sinh cải biến, là mình, là mình làm cho nơi đây biến đổi. Trừ hắn
ra, trong thế giới này không hề tồn tại một phần sinh cơ nào nữa.
Dùng tốc độ nhanh nhất đi tới trên sân thượng gặp Hoàng Đế lúc trước, Tề Nhạc bắc tay thành loa hô to:
- Sư phụ, sư phụ ngài ở nơi nào? Con tới gặp ngài đây.
Không có trả lời, không có năng lượng chấn động giống như hết thảy đã biến mất.
Nước mắt theo khuôn mặt của Tề Nhạc chảy xuôi xuống, giọng nói và nụ cười
của Hoàng Đế không ngừng hiện lên trước mắt hắn. Hết thảy đều đã kết
thúc, sư phụ mất rồi. Nguyên nhân đều là bởi vì mình a. Hiên Viên Kiếm
bẻ gẫy, Hiên Viên mộ cũng thành phần mộ chính thức. Sư phụ là Thủ Hộ Giả của Hiên Viên Kiếm, ngay cả Hiên Viên Kiếm cũng đã gãy đi, sư phụ hắn
còn thế nào có thể. . .
Ngơ ngác đứng ở nơi đó, Tề Nhạc căn bản không biết mình nên làm những gì. Khi tới đây hắn còn muốn hỏi Hoàng Đế một chút, đến tột cùng ở địa phương nào mới có thể tìm được Thiên Hỏa
đem Hiên Viên Kiếm đúc lại. Nhưng mà tâm tình bây giờ của hắn không phải thất vọng, mà là tuyệt vọng. Hoàng Đế chết rồi, linh hồn của hắn nhất
định đã bởi vì Hiên Viên Kiếm bị bẻ gẫy mà biến mất. Vị lãnh tụ vĩ đại
nhất nhân loại, tổ tiên của nhân loại chết rồi. Đây là chuyện đáng buồn
cười tới cỡ nào chứ? Chính mình với tư cách là tử tôn của Viêm Hoàng lại hại chết tổ tiên của mình, hại chết sư phụ đã từng dốc túi tương thụ.
Bịch một tiếng, hai đầu gối của Tề Nhạc quỳ rạp xuống đất , mặc kệ nước mắt không ngừng nhỏ, hắn thì thào khóc không ra tiếng:
- Sư phụ, ngài thật sự đã đi rồi sao? Ngài chính là tổ tiên vĩ đại nhất
là nhân loại ah! Con không tin, con tuyệt đối không tin ngài đã đi khỏi
thế giới này như thế. Sư phụ, ngài không được chết. Đều là lỗi của con,
là con để cho Hiên Viên Kiếm bị bẻ gẫy, làm cho ngài cùng Hiên Viên Hồn
đại ca đều biến mất.
Tề Nhạc không hối hận, hắn cũng không hối
hận chính mình bẻ gãy Hiên Viên Kiếm, tại một khắc cuối cùng đối mặt
cùng tiểu hành tinh, hắn đã dùng hết sức...Nhưng mà nếu lúc đó không
dùng hết toàn lực đánh cược một lần thì toàn bộ Địa Cầu sẽ bị hủy diệt.
Lúc đó, ngay cả chính hắn đều quên sinh tử, hắn như thế nào còn lo lắng
tới những chuyện khác? Hắn cũng không nghĩ tới Hiên Viên Kiếm sẽ ở dưới
tình huống như vậy bị bẻ gẫy. Tuy rằng đã đúc thành, nhưng mà Hiên Viên
Kiếm bị hư hỏng đổi lấy sự bình an cho toàn bộ nhân loại, từ ý nào đó mà nói, đây tuyệt đối là điều đáng giá đấy.
Có lẽ là trong lòng
tích súc rất nhiều đồ vật, trên vai nhận trách nhiệm quá nặng nề. Giờ
khắc này, Tề Nhạc đã quên hết tất cả, hắn chỉ khóc thống khổ trên sân
thượng từng gặp Hoàng Đế. Ở cái địa phương này, chỉ có chính hắn, hắn
không che dấu tình cảm trong lòng mình, hoàn toàn phát tiết những gì
trong nội tâm.
Tề Nhạc cũng không biết mình khóc bao lâu thời
gian, theo tiếng khóc dần dần thu lại. đột nhiên, tinh thần lực của hắn
tựa hồ cảm thấy một cỗ năng lượng ba động yếu ớt. Năng lượng ba động phi thường nhỏ, nhưng mà trong thế giới tĩnh mịch như thế này lại vô cùng
rõ ràng. Không có chút gì do dự, thân thể của Tề Nhạc đã phiêu nhiên bay lên, hắn dưới chỉ dẫn của tinh thần lực lần nữa rơi xuống đất đã xuất
hiện trên địa phương cao nhất của Hiên Viên mộ, chính là nơi hắn rút ra
Hiên Viên Kiếm lúc trước.