Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần

Chương 559: Chương 559: Vương của Thần Thú. (3)




Thông qua dò xét năng lượng trong cơ thể Văn Đình, Tề Nhạc biết rõ Mặc Hỏa cũng không có nói dối. Hỏa năng lượng tuy rằng phi thường khổng lồ, nhưng cũng không có ác ý gì, trong quá trình kinh mạch trong cơ thể Văn Đình vận chuyển, thân thể của nàng dần dần hấp thu lấy.

Chỉ là tốc độ đó phi thường chậm chạp, đồng thời hỏa năng lượng đang hấp thụ cũng phi thường chậm chạp dần dần áp súc hỏa năng lượng nguyên bản trong thân thể nàng.

Giống như lúc chính mình tu luyện chiết xuất ra vân lực xác thực cần một thời gian để hoàn thành quá trình thoát thai hoán cốt này.

Hào quang lóe lên, Tề Nhạc đem Văn Đình thu vào bên trong Kỳ Lân Châu của mình, vừa thấy mặt Mặc Hỏa đã đưa cho chính mình một phần đại lễ, hiển nhiên là vì tăng thêm quyết tâm kiên định cho mình đi làm sự kiện kia. Đồng thời cũng lấy lòng của mình, trước đó Văn Đình lo lắng ngăn cản lúc này cũng biến mất theo nàng, có thể nói là một công ba việc. Dùng năng lượng tinh khiết của Kỳ Lân để đổi, mình cũng không tính là phải chịu thiệt.

- Mặc Hỏa tiền bối, tôi không biết có nên cám ơn ngài hay không.

Nhìn Hắc Kỳ Lân thân thể cực lớn ở trước mặt, ánh mắt của Tề Nhạc trở nên phi thường bình tĩnh, đây là một cái thói quen của hắn. Một khi Tề Nhạc tiến hành suy nghĩ thì đó thường là lúc hắn bình tĩnh nhất.

Mặc Hỏa cười nhạt một tiếng, nói:

- Con không cần cảm tạ ta, so với những chuyện con làm với thần thú nhất tộc chúng ta thì đó căn bản chẳng tính là gì. Người bạn này của ngươi đã bị khí tức Luyện Yêu hũ quấy rối, để nàng tiến vào Kỳ Lân Châu sẽ có lợi hơn nhiều.

Tề Nhạc nói:

- Mặc Hỏa tiền bối, thỉnh cầu của các người tôi đã đáp ứng thì tuyệt đối sẽ không đổi ý. Hiện tại, ngài có thể nói cho tôi biết vị trí của Côn Lôn Kính trước, sau khi tìm được Côn Lôn Kính, tôi liền sẽ thực hiện lời hứa của mình.

Mặc Hỏa nói:

- Đều là Kỳ Lân, chúng ta nhất định sẽ tín nhiệm con. Nếu không cũng sẽ không đưa ra thỉnh cầu như vậy. Côn Lôn Kính ở trên Côn Lôn Sơn cách nơi này hơn ba vạn dặm. Côn Lôn Sơn cũng bởi vì nó mà có danh tự đó. Bất quá, muốn chính thức đạt được Côn Lôn Kính chỉ sợ phi thường khó khăn.

- Tựa như Luyện Yêu hũ, ta biết rất rõ ràng nó ở bên trong ngọn núi lớn này, nhưng mà bất luận ta cố gắng đi tìm cỡ nào cũng thủy chung không có tìm được địa phương cụ thể mà nó ẩn dấu. Con có thể có được Hiên Viên Kiếm, chứng minh vận khí của con rất tốt. Vận khí thứ này mặc dù có chút hư vô mờ mịt, nhưng đôi khi vận khí phi thường trọng yếu.

- Hy vọng con có thể thành công! Con không cần lo lắng tìm không thấy Côn Lôn Sơn, lúc con rời đi, ta sẽ để lại lạc ấn vào trí nhớ của con lộ trình đi tới Côn Lôn Sơn. Nương tựa theo trí nhớ của con con có thể đơn giản tìm kiếm được sự hiện hữu của nó. (lạc ấn: dấu vết khó phai)

Tề Nhạc gật nhẹ đầu nói:

- Vậy là tốt rồi. Mặc Hỏa tiền bối, tôi tới gặp ngài mục đích chỉ muốn hỏi tung tích hạ lạc của Côn Lôn Kính, hiện tại đã biết thì chúng tôi cũng nên rời đi.

Thân thể cực lớn của Mặc Hỏa giật giật nói:

- Đừng nóng vội, Kỳ Lân nhất tộc chúng ta còn chưa bao giờ có tình huống hai Hắc Kỳ Lân đồng thời xuất hiện. Tuy rằng con cũng không phải là thuộc về thời đại này, nhưng chúng ta dù sao cũng là huyết thống thân cận nhất, tìm kiếm Côn Lôn Kính cũng chiếm không ít thời gian, chúng ta tâm sự một chút được chứ?

Tề Nhạc nhìn Mặc Hỏa, từ trên người Mặc Hỏa, hắn cảm thấy khí tức trưởng lão thân thiết. Thoáng do dự một chút, Tề Nhạc gật nhẹ đầu.

Mặc Hỏa hướng Y Nhược nói:

- Nàng mang theo vị cô nương này đi ra ngoài một chút đi, Thương Sơn này bởi vì không có hung thú quấy rối, các loại linh thảo rất nhiều, đối với tu vi của vị cô nương này có chỗ tốt không nhỏ. Để cho ta cùng Tề Nhạc nói chuyện với nhau một chút.

Y Nhược gật nhẹ đầu, mà ánh mắt của Tuyết Nữ lại rơi vào người Tề Nhạc, tuy rằng nàng không giống biểu hiện của Văn Đình nhưng trong mắt vẫn có sự lo lắng tồn tại.

Tề Nhạc hướng Tuyết Nữ gật nhẹ đầu, ra hiệu nàng đi theo Y Nhược, Tuyết Nữ lúc này mới không nhìn hắn mà nói:

- Cha, vậy người nhanh một chút. Tôi không thích cảm giác ở nơi này.

Năng lượng thuộc tính của nàng chủ yếu là băng, mà trong huyệt động này khắp nơi đều tràn ngập năng lượng hỏa thuộc tính Hắc Kỳ Lân, nàng thích mới là lạ.

Y Nhược mang Tuyết Nữ đi, Mặc Hỏa nâng lên chân trước của mình chỉ chỉ một khối cự thạch trước mặt nói:

- Tề Nhạc, con ngồi xuống đi. Chúng ta nói chuyện một lúc.

Tề Nhạc đi đến tảng đá ngồi xuống, ngay trước mặt hắn là Mặc Hỏa có thân thể hùng tráng như một tòa núi nhỏ. Đây là Vương của Thần Thú ah!

Tồn tại cường đại nhất trong Thần thú. Đồng thời ở bên trong thân thể khổng lồ kia của hắn cũng chảy xuôi huyết mạch cũng giống như mình. Cảm giác thân thiết này khiến cho lòng đề phòng của Tề Nhạc đối với Mặc Hỏa trở nên càng ngày càng ít rồi.

Mặc Hỏa thở dài một tiếng.

- Từ khi con xuất hiện, ta vẫn để cho Y Nhược đem tin tức của con không ngừng truyền đến. Nghe nàng nói lại thuộc tính cùng năng lực của con cùng với quá trình về sau đạt được Hiên Viên Kiếm, ta thiệt tình cảm thấy kiêu ngạo vì con. Sự xuất hiện của con, cũng mang cho chỉ dẫn truyền thừa của Kỳ Lân nhất tộc chúng ta sau này.

- Con có lẽ cũng biết, Kỳ Lân muốn sinh sôi nảy nở hậu đại thật sự quá khó khăn. Tuy rằng đời sau chúng ta, số lượng Kỳ Lân có mười người, nhưng mà với tư cách Vương của Thần Thú nhất tộc, chúng ta lại thủy chung là mục tiêu của hung thú. Chờ những hài tử kia sau trưởng thành, chúng tất nhiên sẽ phải vùi đầu vào trong chiến đấu, có bao nhiêu người có thể thành công sinh sôi nảy nở hậu đại, bây giờ còn rất khó nói. Mà chúng ta Kỳ Lân của thế hệ này cũng đều tiếp cận tới giới hạn của tánh mạng. Có lẽ, thật sự không được bao lâu thời gian nữa Kỳ Lân nhất tộc sẽ hoàn toàn biến mất.

Nói tới chỗ này, trong lời của hắn mang theo một cỗ khí tức bi thương, cũng không có bất kỳ cảm giác oán hận nào, chỉ thuần túy là bi thương mà thôi.

Tề Nhạc không có nói chen vào, chỉ im im lặng lặng nghe Mặc Hỏa nói tiếp.

- Vương của Hung Thú thế hệ này xuất hiện khiến thần thú chúng ta lâm vào tình trạng thống khổ giãy dụa. Đúng vậy, có lẽ con rất khó tin tưởng. Nếu như dùng một từ hợp thành để hình dung tình cảnh thần thú hiện tại thì thống khổ giãy dụa là thích hợp nhất.

- Bất quá trên Viêm Hoàng đại địa này, nguyên bản thần thú cùng hung thú từng người chiếm cứ lấy hai phần năm lãnh địa, đại bộ phận thần thú chúng ta chiếm cứ lãnh địa còn muốn nhiều hơn một chút. Một phần năm là do trung lập thú cùng một ít chủng tộc khác chiếm cứ lấy, thí dụ như nhân loại các con. Mà chủng loại từ một vạn năm trước bắt đầu phát sanh biến hóa. Cũng chính là từ khi đó bắt đầu, thần thú ngày càng xuống dốc, phong quang ngày xưa đã không còn. Mà nguyên nhân làm cho những chuyện này phát sinh chính là Vương của Hung Thú.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.